Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Bưu nghe nói như vậy, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, vẫn may là anh Lý không có việc gì, nếu không thì ai cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm. 

Những nhân viên bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, ai nấy cũng may mắn là mình đã không làm Lý Phàm bị thương, nếu không thì cái mạng nhỏ của bọn họ đều phải tiêu đời theo. Nghĩ đến đây, bọn họ hoảng sợ biết bao nhiêu. 

Bưu đột ngột nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc đồ tây. Người đàn ông mặc đồ tây cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm của anh Bưu, anh ta hít một hơi thật sâu, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh. 

“Anh Bưu, anh đừng có tức giận mà, tôi có mắt không biết thái sơn, tôi không biết đó là bạn của anh, nếu như tôi biết, có cho tôi mười cái lá gan tôi cũng sẽ không dám làm ra chuyện như vậy đâu” Người đàn ông mặc đồ tây lập tức quỳ xuống cầu xin Bưu tha thứ. 

Anh ta biết sự lợi hại của Bưu, đối phương là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, nếu như Bưu ra mặt cho Lý Phàm, chỉ cần nói một câu, anh ta đã không còn trên đời nữa. 

. Nếu như vậy thì chắc chắn ba của anh ta sẽ rất tức giận, trái lại sẽ giận chó đánh mèo lên anh ta, thế thì anh ta không thể lăn lộn ngoài đời nữa rồi, hậu quả như vậy, anh ta không dám tưởng tượng tới. 

Bưu nhìn thấy đối phương quỳ xuống nhanh như thế, cho rằng đối phương rất thức thời, hai lòng nhẹ gật đầu, hừ lạnh nói: “Cậu nên quỳ xuống nói xin lỗi với anh Lý mới đúng, chứ không phải là tôi” 

Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe xong, lúc này mới phản ứng lại, anh ta chạy đến bên cạnh Lý Phàm, anh ta không ngừng nói xin lỗi Lý Phàm, thái độ muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn. 

Những người đứng xem náo nhiệt ở đây đều trợn tròn mắt, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin được đây là sự thật, kết quả này hoàn toàn vượt xa khỏi dự liệu của bọn họ. 

“Cái tên này cũng lợi hại quá đi chứ! Tất cả mọi người đều nhịn không được mà cảm thán một trận, có thể làm cho người đàn ông mặc đồ tây phải nghiêng mình, có thể thấy được thân phận của đối phương không đơn giản. 

Bọn họ cho là Lý Phàm sẽ nhận sai với người đàn ông mặc đồ tây, ai ngờ rằng người đàn ông mặc đồ tây lại nhận sai với Lý Phàm, nếu như để 

bọn họ cá cược thì chắc chắn bọn họ sẽ thua đến tán gia bại sản. 

Lý Phàm không phải là một người hẹp hòi, không bởi vì chuyện này mà tính toán chi li với đối phương, cuối cùng anh chậm rãi mở miệng nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh” 

Sau khi người đàn ông mặc đồ tây nghe đến đó, trong lòng lập tức vui vẻ, như thế này chẳng phải đã nói là đối phương không để ở trong lòng? Anh ta kích động biết bao nhiêu. 

Bưu tức giận đạp người đàn ông mặc đồ tây một cái rồi nói: “Còn không mau cảm ơn anh Lý đi” mắn. 

“Anh Lý, anh đến đây chơi hả? Tôi rất quen thuộc nơi đây, nếu không thì để tôi đề cử mấy nơi thú vị cho anh?” Bưu xoa xoa bàn tay, sợ nói sai một câu thì sẽ trêu chọc tới anh Lý. Người đàn ông mặc đồ tây hoàn toàn kinh ngạc tại chỗ, anh ta vô cùng ngạc nhiên, kết quả này vượt qua dự đoán của anh ta, đây không phải là thải độ mà lúc nãy anh ta đối với Bưu đó à? 

Mặc dù anh ta biết thân phận của Lý Phàm không đơn giản, nhưng mà anh ta thấy thái độ lấy lòng của Bưu đối với Lý Phàm, ít nhiều gì anh ta cũng rất kinh ngạc. 

Lý Phàm nhớ tới mình vẫn còn có chuyện khác, anh khoác tay: “Không cần đâu, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý Bưu nghe nói vậy thì cũng không ngăn cản, về điểm này anh ta tương đối tôn trọng sự lựa chọn của anh Lý.

“Được, anh Lý có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi” Bưu không quên dùng thái độ tốt nhất của mình để nói chuyện với Lý Phàm. Cùng lúc đó, người đàn ông mặc đồ tây vì trút giận cho Lý Phàm, anh ta chỉ vào mấy tên bảo vệ đó rồi nói: “Các người còn không để anh Lý đi vào 

đi, đây đều là lỗi của các người, từ hôm nay trở đi, các người đều bị sa thải hết” 

Gần như là trong lòng của những tên bảo vệ đó hoàn toàn sụp đổ, bọn họ nghĩ thầm đây không phải là ý của anh à? Quy định này là do bản thân anh đã đề ra, sao có thể trách bọn họ được chứ? Nhưng mà bọn họ chỉ có thể kiềm chế không dám lên tiếng phản đối. 

Lý Phàm tạm thời tạm biệt Bưu rồi vội vàng đi vào trong, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh đều không nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đi ra ngoài, anh cảm thấy chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó rồi. 

Lúc anh đi vào trong, anh kinh ngạc mở to mắt nhìn, ở đây có nhiều người như thế, âm nhạc lại vô cùng ồn, muốn tìm được Trúc Hoa Nguyệt trong số đó gần như là mò kim dưới đáy biển. 

Lý Phàm đành phải gọi điện thoại cho Trúc Hoa Nguyệt, nhưng mà âm nhạc ở đây quá ồn ào, căn bản không có người nào nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh chỉ hi vọng là Trúc Hoa Nguyệt có thể đang cầm điện thoại, vậy thì cũng dễ tìm hơn một chút. 

Nhưng mà điện thoại của đối phương vẫn luôn vang lên, nhưng lại không có ai nghe, sau khi nghĩ đến đây, Lý Phàm mới hiểu được cái gì đó. Nếu đã như vậy, thế thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất đó chính là tìm Trúc Hoa Nguyệt từ trong biển người mênh mông. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK