Ông ta cho rằng Lý Phàm sẽ không thể trả một số tiền lớn như vậy được, là bạn của Thiên Gia thì sao chứ, chỉ là bạn bè thôi mà, nếu anh ta không có năng lực thì ông cũng chả xem ra gì.
Lý Phàm nghe vậy liền đáp: "Được, là ông nói đó nhé"
Ông Trương cạn lời nhìn vị đại gia kia, đã dặn ông ta phải lễ độ với anh rồi, vậy mà vừa gặp ông ta đã gây sự với anh Lý. Lý Phàm lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: "Dùng thẻ này thanh toán đi." Ông Trương cười gượng nói: "Anh Lý à, đừng nói vậy mà, nếu anh muốn thì tôi có thể miễn phí cho anh."
"Nguyên tắc là nguyên tắc, nếu không sẽ có người không cam lòng." Lý Phàm cười nói.
Ông Trương nghe Lý Phàm nói vậy thì mới lấy tấm thẻ ngân hàng của anh, vị đại gia kia không tin Lý Phàm lại có nhiều tiền như vậy, ông ta nói với giọng nhạo báng: "Cậu có đủ tiền không vậy, nếu không có nhiều tiền thì đừng có thể hiện làm gì."
Lý Phàm chỉ cười mà không nói gì, xem như không nghe ông ta nói gì hết.
Ông Trương cà thẻ xong thì thấy giao dịch đã thành công, ông ta thấy rất ngạc nhiên, lúc đầu cứ tưởng Lý Phàm không có tiền, chẳng qua chỉ là bạn của Thiên Gia mà thôi, ai ngờ anh lại giàu ngầm như vậy.
Vị đại gia kia thiếu điều muốn trợn trắng mắt, ông ta bắt đầu thấy hối hận vì sự sơ suất của bản thân, tại sao lại nói như vậy chứ. Thế là ông ta đổi ý ngay lập tức: "Không được, tôi bỏ thêm một tỷ rưỡi nữa, chúng ta cạnh tranh công bằng."
Lý Phàm thản nhiên nói: "Chúng ta đã từng cạnh tranh một lần rồi, và khi đó ông đã thua tôi."
Vị đại gia kia nghe anh nói vậy thì ngớ cả người ra, không hiểu ý anh là gì. Lý Phàm chậm rãi nói: "Lúc trước ông tranh một miếng đất với tập đoàn Họa Vân Y, cuối cùng ông đã thua"
"Sao cậu biết?"
Vị đại gia kia mặt mày tái mét đi, rõ rằng Lý Phàm chỉ là một người bình thường, sao lại biết được chuyện đó chứ?"
Lý Phàm nói rõ: "Tôi là người đại diện đầu tiên của tập đoàn Họa Vân Y, còn Cố Họa Y là vợ của tôi."
"Cậu! Tôi không ngờ mình lại thua dưới tay cậu."
Vị đại gia kia bỗng trở nên buồn rầu, sau khi biết địa vị của Lý Phàm thì ông ta đã dẹp ngay ý muốn cạnh tranh đến cũng với anh, ông ta biết tập đoàn Họa Vân Y hùng mạnh đến mức nào.
Tập đoàn Họa Vân Y hiện nay đang có những bước tiến vượt bậc, cũng đã bước vào bảng xếp hạng mười cái tên đứng đầu ở Hán Thành, ông ta không thể nào chống lại được.
Lý Phàm cười nói: "Tôi chỉ lấy một thứ bên trong món đồ sứ này, còn lại tôi sẽ tặng cho ông."
Vị đại gia kia nhìn thoáng qua Lý Phàm, có vẻ rất khó hiểu. Còn ông Trương thì vội vàng lấy món đồ sứ kia đưa cho Lý Phàm.
Lý Phàm cũng đã thấy một mảnh của chìa khóa Long Môn, may mà nó cũng không được đính quá chặt, chẳng mấy chốc đã lấy ra được, cũng không ảnh hưởng gì mấy đến vẻ ngoài của chiếc bình.
Cả vị đại gia kia và ông Trương đề không thể hiểu được anh đang làm gì. Lý Phàm trả lại món đồ sứ cho vị đại gia kia rồi nói: "Coi như là chúng ta đã trở thành bạn bè đi, dù sao bớt một kẻ thù cũng là một chuyện tốt."
Anh có thể nhận ra tuy cách làm việc của ông ta có hơi cổ hủ như dù gì thì cũng là một người tốt.
Vị đại gia kia cảm thấy vô cùng cảm động, ông ta không hề thấy thù ghét Lý Phàm mà chỉ thấy biết ơn Lý Phàm, trong lòng cũng rất xấu hổ, ông ta âm thầm quyết định sau này phải hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, thứ nhất là báo đáp ơn nghĩa này, tiếp theo và cũng là lý do chủ
yếu, là cử đi theo tập đoàn Họa Vân Y thì đảm bảo sẽ có lợi.
Lý Phàm lấy được thứ mình muốn thì cũng chẳng ở lại làm gì, anh và Trương Đức Võ cùng rời khỏi đây.
Sau khi đã lấy được chìa khóa thì Lý Phàm cũng không còn lý do gì ở lại đây nữa, bây giờ anh lại thu thập được một mảnh ghép của chìa khóa Long Môn, càng lúc càng tiến gần đến kho báu Long Môn.
Đợi đến khi lấy được kho báu Long Môn thì Lý Phàm sẽ chẳng còn gì phải băn khoăn nữa.