Nếu vừa rồi không có người hô lên cướp máy bay thì đám bọn chúng sẽ không bị bại lộ nhanh như vậy, bây giờ anh ta đang hận muốn chết người dám mở miệng khi nãy.
Tất cả mọi người quay lại, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, không có một ai nói ra.
Ngay lúc này, một tên cướp tóm lấy một người phụ nữ, tra hỏi: “Trả lời cho tôi, nếu cô không trả lời thì đừng trách tôi không có tình người.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì giật mình, không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, nếu như không tận mắt nhìn thấy chắc cô ta không thể nào tin đây là thật.
“Tôi nói tôi nói, là anh ta.” Người phụ nữ ngay lập tức bán đứng Lý Phàm.
Lý Phàm chỉ cười bất đắc dĩ, anh có lòng tốt nhắc nhở đám người kia, ai mà ngờ những người này chẳng cảm kích mình thì thôi ngược lại còn coi mình thành tai họa.
Tên cướp kia lập tức bước đến trước mặt Lý Phàm, khi nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp Cố Họa Y đang ngồi ở quanh chỗ của Lý Phàm, chợt hai mắt anh ta sáng lên.
“Nhóc con này diễm phúc không tồi, có được hai người đẹp như vậy, không bằng mày tặng hai mỹ nữ này cho tao đi, thế nào?” Tên cướp kia lộ ra nụ cười ti tiện lỗ mãng, giọng nói vô cùng đáng khinh.
Đám người Cố Họa Y đều xì một tiếng khinh miệt.
Tên cướp kia chẳng những không tức giận, ngược lại còn chế nhạo: “Ha ha ha, tao rất thích những người con gái có tính cách như vậy, hôm nay coi như tao đến đây hưởng phúc rồi.”
Tên cướp kia nói xong, rồi lập tức duỗi móng heo của mình ra sờ tới người Cố Họa Y, trong tay anh ta còn cầm dao găm, anh ta dám chắc rằng Lý Phàm không có gan dám phá hư chuyện tốt của mình.
Tất nhiên là Lý Phàm không thể ngồi yên không màng đến, mặc kệ người ngồi đối diện anh có phải là Cố Họa Y hay không, cho dù là một người con gái xa lạ anh cũng không thể mặc kệ.
Lúc móng heo của tên cướp kia sắp chạm phải Cố Họa Y, cánh tay của anh ta bị giữ chặt lại giữa không trung không thể nào động đậy dù chỉ một phân, sắc mặt anh ta lập tức lạnh hẳn xuống.
Theo bản năng anh ta lướt ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn về phía Lý Phàm, cho rằng đối phương phá đám mình nên lập tức nổi nóng.
“Mày buông ra cho tao.” Tên cướp muốn hất tay của Lý Phàm ra, nhưng dù anh ta có làm như thế nào cũng không làm gì được Lý Phàm, anh ta bắt đầu thấy nhức đầu, vô cùng kinh ngạc với kết quả này, cảm giác cực kỳ mất mặt và tức giận.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn về phía đối phương, nói: “Bảo tôi thả anh ra à, có bản lĩnh thì quỳ xuống cầu xin tôi đi.”
“Thằng khốn, mày muốn chết à.” Sau khi nghe những lời đó xong tên cướp lập tức nổi giận, anh ta cho rằng chắc chắn đầu óc Lý Phàm bị úng nước rồi, dám nói với anh ta những lời như vậy.
Sau khi thấy tên cướp giận giữ, Lý Phàm coi như không thấy gì, đột nhiên đá một phát lên đầu gối của đối phương.
Tên cướp còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu gối anh ta đã tê rần, toàn bộ hai chân anh ta cong lại, anh ta chưa từng nghĩ đến kết quả bất ngờ như này.
Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin đây là thật, anh ta cực kỳ tức giận nhìn Lý Phàm, nghiến răng nói: “Mày dám!”
Quỳ gối với Lý Phàm ngay trước mặt mọi người, điều này khiến anh ta rất mất mặt, lúc nhìn vào Lý Phàm, dường như trong lòng anh ta muốn nổ tung, có một cảm giác xúc động chỉ muốn giết chết đối phương.
Lý Phàm trêu tức: “Ôi, anh quỳ với tôi làm gì, đại lễ thế này tôi không chịu nổi đâu.”
Ban đầu bầu không khí rất nghiêm túc khẩn trương, nhưng vì những lời nói hài hước này của Lý Phàm mà trở nên vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người lập tức cười vang.
Sắc mặt tên cướp vô cùng giận dữ, anh ta nghe thấy tiếng cười phá lên ở xung quanh thì dường như tức đến nỗi muốn bùng nổ, theo bản năng anh ta đâm dao găm về phía ngực Lý Phàm.
Lý Phàm hơi né ra một chút, con dao găm kia đâm lên ghế, mà Lý Phàm không hề hấn một chút gì, sau đó Lý Phàm tung một quyền qua cạnh sườn.