Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói không chừng đến lúc đó còn lưu lạc đầu đường, nghĩ đến đây, Cố Bội Sam tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên cô ta nhìn thấy bóng người quen thuộc. 

Khi cô ta nhìn đến bóng dáng người kia, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: "Anh rể, cứu tôi" 

Lý Phàm hơi kinh ngạc, vốn anh chỉ muốn xem náo nhiệt, không có tâm tư muốn cứu Cố Bội Sam, ai ngờ Cố Bội Sam lại gọi thằng anh lại. 

"Anh rể?" Người gọi là cậu Lâm béo mập kia liếc mắt đánh giá trên dưới Lý Phàm, sau đó anh ta cười nhạo: "Mày không phải cái thằng ăn bám vợ nổi tiếng ở Hán Thành đấy chứ?" 

Lý Phàm nghe vậy thì hơi nhíu mày, chẳng qua anh đã quen rồi. "Anh rể, cứu tôi." Cố Bội Sam như nhìn thấy được hy vọng, không ngừng cầu cứu Lý Phàm. 

Lý Phàm do dự, anh nghĩ mình có nên cứu Cổ Bội Sam hay không, lúc trước Cố Bội Sam đúng là đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít nhất bây giờ cố Bội Sam cũng đã sửa lại sai lầm. 

Hơn nữa mấy ngày nay cô ta chưa gây chuyện phiền toái gì, nói theo tình cảm thì nếu anh không cứu, quả thật không thể nói nổi, lại thế nào Cố Bội Sam cũng là em của Cố Họa Y. 

Cậu Lâm vỗ cái bụng của mình, cười tủm tỉm nói với Cố Bội Sam: "Một thằng bám váy vợ như nó thì có thể làm gì, cô vẫn nên đi theo tôi đi." Cổ Bội Sam giãy dụa không ngừng, nhưng dù cô ta giãy dụa thể nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của cậu Lâm, cậu Lâm nhìn thấy đối phương không ngoan ngoãn thì chợt tung ra một cái tát. Hai má Cố Bội Sam nhất thời xuất hiện một vết bàn tay, Lý Phàm hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ đáng thương của Cố Bội Sam, anh cũng không nhìn được hành động của cậu Lâm, thế này rất quá đáng. 

Tuy rằng trước khi có ân oán với Cố Bội San nhưng chuyện đó cũng phải do anh đến xử lý. "Dừng tay" Lý Phàm lạnh lùng nói. Trên mặt cậu Lâm hiện ra vẻ đùa cợt: "Làm sao, thằng ăn cơm mềm mày muốn xen vào chuyện này à?" 

Đôi mắt Cố Bội Sam sáng lên, mặt trông mong nhìn Lý Phàm, nếu Lý Phàm ra tay, cô ta có thể thoát khỏi tay cậu Lâm, trái lại nếu anh không ra tay, hôm nay cô ta sẽ bị hủy hoại. 

Lý Phàm thản nhiên nói: "Cô ấy là em họ tao, mày không thể làm vậy với cô ấy" 

Cậu Lâm siết chặt nắm đấm phát ra tiếng răng rắc, thành khẩn nói: "Ha ha, em họ mày thì sao? Đừng nói mày, cho dù là ông cụ Cô cũng phải kính tao ba phần, tao nghe nói mày có một cô vợ xinh như tiên, đến lúc đó tao nói với ông cụ một tiếng, ông cụ sẽ gả cho tao thôi." 

Cậu Lâm nghĩ đến chuyện có thể hưởng thụ một đêm xuân với Cố Bội Sam và Cố Họa Y thì vui sướng như lên mây. 

Sắc mặt Lý Phàm lập tức trầm xuống, rồng có vảy ngược, bị chạm vào sẽ nổi giận, mà Cố Họa Y chính là vảy ngược của Lý Phàm, đối phương nói ngày sau sẽ làm nhục Cố Họa Y ngay trước mặt anh, anh tuyệt đối không thể nhịn. 

cố Bội Sam đồng tình nhìn cậu Lâm theo bản năng, đổi lại là cô ta của trước kia, cô ta cũng không dám nhục nhã Cố Họa Y ngay trước mặt Lý Phàm như vậy. 

Cậu Lâm cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm, lại thêm khí phách bộc lộ ra ngoài, ít nhiều anh ta cũng bị dọa không nhẹ, nhưng nghĩ đến việc đối phương là kẻ vô dụng nhất nhà họ Cố thì lập tức cười ha ha: "Mày dọa ai đấy, nếu 

mày đánh tao, ông cụ nhà họ Cố nhất định sẽ đuổi mày ra khỏi nhà." Lý Phàm chỉ cười không nói, anh đã không nằm trong sự khống chế của ông cụ Cố từ lâu, hơn nữa đối phương lấy lời này uy hiếp người khác còn được, chứ uy hiếp anh là quá ngây thơ rồi. 

Cậu Lâm khinh miệt xì một tiếng: "Hừ, mày còn hống hách đúng không, thật sự cho là tao sợ mày à?" Nói xong, anh ta nghênh ngang đi đến trước mặt Lý Phàm, tung một cái tát ra, muốn để đối phương biết anh ta không dễ chọc. 

Cố Bội Sam chạy ra xa theo bản năng, nếu Lý Phàm không phải đối thủ thì cô ta cũng có thể chạy thoát. Lý Phàm thoải mái bắt được tay đối phương, cậu Lâm nhìn thấy đối phương dám bắt lấy tay mình, anh ta rút về theo bản năng, chẳng qua tay anh ta như bị kìm kẹp chặt, không thể nhúc nhích nửa phân, hơn nữa khi anh ta dùng lực, thịt béo trên mặt cũng run theo. 

"Mày muốn chết à? Mau buông ra cho tao" Cậu Lâm nhìn thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều thì anh ta bắt đầu băn khoăn vấn đề mặt mũi, bèn phẫn nộ quát. 

Có nhiều người nhìn anh ta nhìn vậy, chẳng may chuyện này bị truyền ra, anh ta sẽ còn mặt mũi gì nữa không. Lý Phàm cũng không buông tay mà dần tăng thêm sức lực, cậu Lâm đau đớn, mặt mũi đỏ lên không khác gì gan heo. "Mau buông tay, đau chết mất" Cậu Lâm đau đớn kêu. 

Lý Phàm không có biểu cảm gì, anh vẫn tăng sức lực như trước, giống như không nghe thấy gì, cậu Lâm tức khắc hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết. 

Cậu Lâm thể mới biết lời Lý Phàm nói là thật, anh ta vội nói: "Ông nội, con sai rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK