Lý Phàm bể Trần Hiểu Đồng đến chỗ ghế phụ, sau đó mới quay trở lại xe, anh rút mấy tờ khăn giấy ra lau tay. Sau khi Trần Hiểu Đồng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tờ khăn giấy, cô ta hơi sửng sốt lo lắng kéo tay Lý
Trần Hiểu Đồng đột nhiên nhớ ra lúc anh cứu mình ở trong xe đã dùng tay không nắm lấy lưỡi dao, cô không thể tưởng tượng được trong tình huống như vậy mà anh còn có thể cướp được con dao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.
“Xin lỗi anh” Cô ta lên tiếng xin lỗi.
Dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Trần Hiểu Đồng đúng là đã khiến cho Lý Phàm cảm thấy ngạc nhiên, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh còn nghi ngờ không biết có phải tính cách của cô ta đã thay đổi hay không.
Trước đây Trần Hiểu Đồng là một cô gái thích gây ồn ào, nhưng bây giờ thái độ của cô ta đã chín chắn hơn
rất nhiều. Nói thật là Lý Phàm thực sự chưa thích ứng kịp.
“Này, ở đây có một hộp thuốc y tế, để tôi băng bó lại cho anh” Trần Hiểu Đồng nói.
“Được” Lý Phàm lái xe bằng một tay và duỗi bàn tay phải bị thương ra, may mà chiếc xe này có thể tự điều khiển, nếu không chắc chắn anh sẽ không thể làm như vậy được.
Trần Hiểu Đồng cẩn thận từng chút một phần rượu cồn lên bàn tay phải của Lý Phàm. Cùng lúc đó cô ta ngước mắt nhìn vẻ mặt bình thản như thể không hề bị ảnh hưởng gì của anh.
Trần Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm rồi mới yên tâm giúp Lý Phàm khử trùng và băng bó một cách đơn giản. “Được rồi, băng bó xong rồi” Cô ta lau mồ hôi rồi mỉm cười nhẹ nhàng, sau khi nhìn thấy thành quả băng bó của mình thì cảm thấy bản thân vô cùng thành công.
Lý Phàm vô thức thu tay về rồi liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng hơi giật giật. Như thế này cũng làm quá rồi nhỉ, rõ ràng chỉ bị thương ở lòng bàn tay nhưng cô ta lại băng bó hết cả nửa cánh tay luôn rồi.
Ai không biết còn tưởng rằng cánh tay của anh cũng đã bị thương, đặc biệt là cái nơ bướm được thắt lại sau khi băng bó khiến anh không nói nên lời, sao không thắt cái nút sơn ca luôn đi.
Mặc dù hình thù của băng bó này trông có chút buồn cười nhưng ít nhất thì cũng được, không ảnh hưởng
đến việc lái xe. Lý Phàm đậu xe ở trong sân nhà rồi lập tức tháo băng ra.
Trần Hiểu Đồng khuyên ngăn: “Chưa được bao lâu mà tháo băng ra nhanh quá rồi đấy”
“Băng bó không cần lâu quá đâu, một lúc là được” Thật ra câu nói này là sai, phải băng bó ít nhất một ngày mới có thể tháo ra. Chẳng qua anh không muốn làm Cổ Họa Y lo lắng mà thôi. Trần Hiểu Đồng hơi sửng sốt, cô ta không phải là bác sĩ khoa ngoại chấn thương chỉnh hình, nên khi nghe Lý Phàm nói có lý như vậy cũng vô thức tin là thật. Sau khi anh lừa được Trần Hiểu Đồng hai người mới cùng nhau đi vào.
Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng đưa mắt nhìn nhau rồi họ lập tức ôm chầm lấy. Lý Phàm bị gạt sang một bên không khỏi ho khan một tiếng: “À, còn anh thì sao?”
Cổ Họa Y cũng ôm anh rồi cười nói: “Quên mất anh rồi”
Sắc mặt của Lý Phàm bỗng nhiên trở nên đau đớn, trên trán toát mồ hôi lạnh. Anh vô thức cúi đầu xuống, phát hiện vết thương của mình không ngờ đã biến thành màu đen. Anh là người có kinh nghiệm đầy mình lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Con dao găm đó thực sự có độc! Lý Phàm biết chất độc sắp phát tác nên anh vô thức kiếm cớ để đi ra ngoài.
Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y tưởng rằng anh có việc bận nên không quá lo lắng.
Lý Phàm đến bệnh viện nhanh nhất có thể, khi đến bệnh viện anh không nhìn thấy Hầu Đức Dương, cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, tầm nhìn bắt đầu trở nên mờ mịt. Anh gọi điện thoại cho Hầu Đức Dương trong vô thức.
Trong quá trình máy bận, giọng nói của Hầu Đức Dương lại vang lên từ điện thoại. "Anh Lý, anh tìm tôi?" “Tôi đang ở bệnh viện của các anh, tôi bị trúng độc rồi”
Lý Phàm thốt lên một câu rồi ngồi trên ghế tựa, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng gấp gáp, hình như là tiếng giày cao gót.
Khi anh mở mắt ra lần nữa mới nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, anh vô thức liếc nhìn bàn tay phải đã được bằng bó, qua những khe hở nhìn thấy màu sắc của làn da đã trở lại bình thường nên mới không còn lo
lắng nữa.