Anh ta không khỏi bị thu hút, sau khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc rất bình thường, đột nhiên lộ ra sự xem thường, anh ta còn tưởng là thần thành phương nào, hóa ra là một người bình thường thuê xe để khoe khoang.
“Chiếc xe này là đi thuê đúng không, bao nhiêu tiền thế? Tính khí tài trí hơn người của Thôi Trí Minh lại nổi lên, dáng vẻ tôi là một người chuyên nghiệp nói.
Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi cũng không rõ” “Đúng là đồ ngốc, ngay cả thuê xe một tiếng hết bao nhiêu tiền cũng không biết, đến lúc phá sản cũng không biết.” Thôi Trí Minh quái gở nói.
Cùng lúc đó, lời nói của Thôi Trí Minh cũng thu hút không ít người, những người kia sau khi nhìn thấy Thôi Trí Minh, ra vẻ nịnh bợ nói: “Anh Thôi, chuyện gì vậy?
“Mấy người nhìn cái tên nhà quê ngu ngốc này, lái một chiếc F1 đến để khoe khoang, tôi hỏi anh ta thuê xe hết bao nhiêu tiền, anh ta lại nói là không biết” Thôi Trí Minh cố ý nói rất lớn tiếng, hơn nữa còn nói đặc biệt hài hước.
Những tên phú nhị đại kia đều là người ngạo mạn, nghĩ mình cao hơn người khác, ở sâu trong lòng bọn họ luôn xem thường những người có địa vị, thân phận thấp hơn mình, bọn họ lập tức cười đùa hùa theo.
Lý Phàm giống như đang nhìn thằng ngốc, Thôi Trí Minh rất không vui nói: “Mày lại dám nhìn tao với ánh mắt như vậy, mày nghĩ mình là ai?
Anh ta không kiềm chế được vung nắm đấm lên, dựa vào cơn say xông lên, Lý Phàm tùy tiện đẩy một cái, Thôi Trí Minh lập tức bị đẩy ngã xuống đất, hơn nữa chai rượu trắng trân tàng mà anh ta cầm trong tay, lập tức vỡ xuống đất, không phí ngập tràn mùi rượu, nhưng mùi vị không đơn giản.
“Rượu của tôi, đây là chai rượu mà tôi tốn mấy chục tỷ để mua đó!” Thôi Trí Minh đau lòng nhìn chai rượu ở trên mặt đất, vô cùng đau lòng, món quà này anh ta còn có tác dụng rất lớn, bây giờ lại bị vỡ rồi.
Vẻ mặt anh ta lập tức đỏ lên nhìn Lý Phàm, khuôn mặt dữ tợn: “Mày làm vỡ, mày bồi thường cho tao!”
Mùi rượu bắt đầu lan tỏa, chỉ là ngửi mùi rượu này có thể đoán được rượu này chắc chắn đến mấy chục tỷ, sau khi tất cả mọi người ở hiện trường nhìn thấy, mặc dù không phải là của mình nhưng ít nhiều cũng đau lòng.
Nếu như chai rượu này không vỡ, nói không chừng bọn họ còn có thể uống một ngụm, bây giờ còn chưa nếm thử, đã bị vỡ rồi, bọn họ đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Tất cả những người ở hiện trường lập tức nhìn về phía Lý Phàm, giống như đang nhìn kẻ địch vậy, làm vỡ rượu, bọn họ tuyệt đối không thể tha thứ.
Không ít người xem náo nhiệt quăng cho Lý Phàm một ánh mắt đồng cảm, làm vỡ một chai rượu ngon mấy chục tỷ, còn đắc tội với cậu Thôi, có bao nhiêu cái mạng cũng là một con đường chết.
Lý Phàm hơi sững sờ, loại rượu kia anh đã từng nhìn thấy, quả thật trị giá mấy chục tỷ, nhưng chuyện này, đúng là lỗi của anh.
Chuyện nào ra chuyện ấy, Lý Phàm nói: “Tôi đền cho cậu một chai mới”
“Haha, mày cho rằng đây là loại rượu bán đầy đường ở đâu cũng có thể mua được sao? Mày biết đây là rượu gì không? Đây là rượu trân tàng, loại rượu này, tổng cộng chỉ có 10 chai, mày đi đâu để mua?”
Thôi Trí Minh giống như nghe thấy một câu chuyện cười lớn nhất trên thế gian, lập tức bật cười, chai rượu này có thể nói là Lafite năm 1982, không đúng còn hiếm hơn cả Lafite năm 1982.
Đồ đắt và quý cho dù là có, Lý Phàm cũng chưa chắc có thể mua được, chứ đừng nói đến là rượu trân tàng có giá trị nhưng ít người mua này, anh ta rất bực bội, dũng khí này của Lý Phàm từ đâu mà có được.
“Loại rượu này cho dù mày có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, loại rượu này đều đã được người sưa tầm mua rồi” Tất cả mọi người đều là những người biết về rượu, lập tức bắt đầu chế giễu Lý Phàm.
Trước tiên không nói đến có biện pháp mua được không, cho dù có cách, dựa vào một tên nghèo hèn như Lý Phàm, có thể bỏ ra 300 triệu có lẽ đã là nhiều lắm rồi, đừng nói đến là mấy chục tỷ.
“Nếu như tôi có thể đến cho cậu một chai mới thì sao?” Lý Phàm cười hỏi, loại rượu này quả thật không thể mua được, nhưng lúc trước anh có một tủ rượu dưới lòng đất, cất giữ không ít rượu, đúng lúc trong tủ rượu có một chai như thế này.
Thôi Trí Minh cười khẩy nói: “Nếu như mày đền được cho tạo một chai mới, hơn nữa còn là thật, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là ông nội, thế nào?”
Anh ta không tin Lý Phàm có thể lấy ra được chai rượu quý thứ hai, phải biết là chai rượu trân tàng này là một đại lão thưởng cho anh ta, cho dù là có, cũng ở trong tay những đại lão kia.
Anh ta nhìn cách ăn mặc của Lý Phàm, không hề giống cậu chủ nhà giàu, hơn nữa khuôn mặt xa lạ này, càng khiến anh ta không tin đối phương có thể lấy ra một chai mới.
“Được.” Lý Phàm gật đầu nói. Thôi Trí Minh không khỏi nhếch miệng, nói: “Nếu như mày không lấy ra được, mày quỳ ở đây một ngày cho tao”
Mặc dù rượu đã vỡ, nhưng có thể tìm một chai rượu khác để thay thế, chỉ cần có trọng lượng là đủ rồi, chủ yếu là đợi sau khi sư phụ của anh Khang đển, đến lúc đó anh ta có thể chỉ vào Lý Phàm đang quỳ để giải thích.