Lý Phàm nhíu mày, anh không đánh trả đã là không tệ rồi, đối phương còn muốn tiếp tục ra tay, đang ép anh phải đánh trả lại hay sao? Lý Phàm đương nhiên không thể chấp nhận được, anh vung tay đấm một cái lên mũi tên đội trưởng.
Mũi của tên đội trưởng lập tức chảy máu, anh ta mắt chữ A miệng chữ O nhìn Lý Phàm, không dám tin đối phương lại dám ra tay, mấy tên cấp dưới của anh ta vội đưa khăn giấy qua.
Sắc mặt tên đội trưởng tối sầm xuống, nếu anh ta không giải quyết đối phương, đối phương sẽ không thể nào biết được sự lợi hại của anh ta, trước kia anh ta từng lăn lộn trong giang hồ, tuy đã cải chính nhưng trong xương máu ít nhiều vẫn còn chút tính khí đó.
Anh ta nổi giận, không ai có thể ngăn cản nội, anh ta bực bội nhìn đám cấp dưới nói: “Mấy người còn làm gì đó, ra
tay đi”
Đám đàn em hiểu rõ ý của đội trưởng, bọn họ lập tức siết chặt tay thành nắm đấm phát ra tiếng rắc rắc nhìn Lý Phàm, nở nụ cười khinh thường, chỉ là một tên loi choi, bọn họ hoàn toàn không đặt trong mắt.
Trong mắt bọn họ, Lý Phàm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, bọn họ hoàn toàn không đặt vào mắt. Bọn họ không chút do dự ra tay với Lý Phàm, bao vây anh lại.
Cậu Trường thấy vậy liền thấy vui trong lòng, cái anh ta muốn chính là kết quả như vậy, anh ta như nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị đánh chết đi sống lại, nghĩ đến cảnh tượng đó, anh ta không khỏi mừng thầm.
Cậu Trường thấy rất khinh thường, anh ta cho rằng Lý Phàm chết chắc rồi, dám chống đối lại anh ta, không phải tự chuốc lấy khổ rồi sao?
"Nhóc con, đây là cậu tự chuốc lấy, nếu đã vậy thì đừng trách tôi." Cậu Trương cười khẩy.
Tuy anh ta có chỗ dựa, nhưng cũng không dám vô duyên vô cớ thật sự quá đáng với tên đội trưởng kia, anh ta biết rõ công phu đám đàn em tên đội trưởng, anh ta cho rằng lần này Lý Phàm chết chắc rồi.
Tất cả mọi người ở hiện trường được một phen hò hét, cho rằng Lý Phàm đã quá kích động, nếu Lý Phàm bình tĩnh hơn một chút cũng không đến mức rơi vào cục diện này, bọn họ lắc lắc đầu, không muốn phí lời với Lý Phàm.
Đại đa số bọn họ đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt đồng tình.
Nhưng Cố Họa Y rất có niềm tin vào Lý Phàm, cô biết sự lợi hại của Lý Phàm, mấy chục người cũng không thể làm gì anh chứ đừng nói đến mấy người này.
Chẳng mấy chốc, những người ra tay với Lý Phàm đều lần lượt ngã xuống đất, gần như không có sức phản công.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì đều ngơ ra, chuyện này là như thế nào, kết cục này hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Không ngờ Lý Phàm lại không bị làm sao, còn đám người kia lại bị đánh đến không có sức phản kháng?
Tên đội trưởng kia dụi dụi mắt, nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, kết quả này vượt xa suy nghĩ của anh ta, anh ta cảm thấy không thể nào mà tin nổi, cũng lố quá rồi đó, đám cấp dưới của anh ta cộng lại cũng không phải đối thủ của Lý Phàm sao.
Anh ta cảm thấy rất đau đầu với kết quả này. Anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, như là muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.
"Cậu dám ra tay với người của tôi?"
Tên đội trưởng lạnh lùng nói.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: "Sao nào, tôi không những ra tay với người của anh mà còn ra tay với anh nữa đấy."
Tên đội trưởng kia nghe thấy vậy thì liền rùng mình, anh ta nhất thời không dám nói gì nữa, anh ta sợ Lý Phàm lại cho anh ta thêm một quyền. Dù sao một quyền vừa nãy khiến mũi anh ta đến bây giờ vẫn còn đau, anh ta bắt đầu cảm thấy ám ảnh với Lý Phàm.