Ông lão đó thận trọng quan sát Lý Phàm và Trương Đức Võ, rồi lộ ra vẻ địch ý, rất khó chịu nói: “Hai người là ai, tôi không quen hai người, hai người mau rời khỏi nơi này cho tôi, đừng đứng đây cản trở tôi.”
Trương Đức Võ trầm mặt, ông đã sớm biết tính khí người này khác thường, nhưng không ngờ thái độ ông ta lại hống hách như vậy, nên không nhịn được bênh vực Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức giữ chặt bả vai Trương Đức Võ, ra hiệu ông hãy bình tĩnh lại.
Lý Phàm mỉm cười nói: “Chào ông, chúng tôi chỉ tới hỏi thăm thôi, lần này chúng tôi có hơi đường đột nên ông đừng để bụng.”
Ông lão đó hừ lạnh: “Cậu đừng giở trò này với tôi, tôi còn không biết rõ hai người là ai à? Chẳng qua là hai người muốn tới chỗ của tôi để nghe ngóng thông tin thôi, tôi nói cho hai người biết, đừng có mơ.”
Trương Đức Võ nóng nảy nói: “Ông đừng có mà ngang ngược, chúng tôi còn chưa nói ra mục đích đến đây, mà ông đã từ chối rồi, chẳng phải bình thường ông dựa vào việc đánh chìa khóa để kiếm tiền à?”
Sắc mặt ông lão nhất thời trở nên lạnh lẽo: “Mặc dù tôi làm nghề đánh chìa khóa, nhưng con trai tôi là chủ tịch tập đoàn, nên tôi hoàn toàn không cần mấy đồng tiền này để trang trải chi phí sinh hoạt cho bản thân.”
Lần này Trương Đức Võ đã nghẹn họng, không biết phải nói gì, ông cực kỳ bất ngờ về chuyện này, không ngờ đối phương lại cậy thế bắt nạt người khác như vậy.
Lý Phàm khách sáo nói: “Chào ông, gần đây ông đang làm gì thế?”
“Cậu hỏi làm gì? Cậu đang điều tra nhân khẩu à?” Ông lão lộ vẻ cảnh giác, hừ lạnh.
Lý Phàm nhíu mày, nếu đối phương là chàng trai hơn 20 tuổi, mà ăn nói như vậy thì đúng là muốn ăn đòn, nhưng ông ta là một ông lão, hơn nữa cũng có trình độ về chìa khóa, nên thật sự có thể ngang ngược.
“Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chẳng lẽ ông không đánh chìa khóa nữa ư?” Lý Phàm cười hỏi.
Ông lão thờ ơ đáp: “Đương nhiên là có rồi, nhưng tôi không hề hứng thú với chìa khóa có độ khó thấp, chỉ có chìa khóa có độ khó cao mới làm tôi hứng thú thôi, nếu cửa nhà cậu không mở được thì cậu đi tìm thợ khác đi.”
Giờ Lý Phàm mới biết đại khái tâm lý của ông lão này, anh đoán 80% đối phương đang cho rằng đánh chìa khóa quá đơn giản, nên mới có suy nghĩ muốn đánh chìa khóa có độ khó cao.
Lý Phàm đã hiểu được ít nhiều rồi, đây đúng là cơ hội tốt, có thể nói độ khó của chìa khóa Long Môn là số một, nếu anh đề xuất, chắc chắn đối phương sẽ khó mà từ chối.
“Ông à, tôi dám chắc rằng lời đề nghị của tôi sẽ khiến ông động lòng.” Lý Phàm cười nói.
Nhưng ông lão lại khịt mũi khinh thường: “Ồ, chẳng lẽ cậu có chìa khóa có độ khó cao à?”
Lý Phàm thừa cơ đáp: “Tất nhiên rồi, tôi chỉ sợ ông không thể khôi phục nguyên vẹn hình dáng ban đầu của nó thôi.”
“Nực cười, dù là chìa khóa gì, chỉ cần tôi xem qua là có thể khôi phục hoàn hảo y như mới, huống chi là chiếc chìa khóa của cậu.” Ông lão cười khinh thường.
Lý Phàm thấy đối phương trúng kế khích tướng của mình thì cười đáp: “Được, vậy ông có thể khôi phục hoàn hảo chiếc chìa khóa này không?”
Anh dứt khoát lấy chìa khóa Long Môn ra, lúc ông lão nhìn thấy nó thì cực kỳ mất bình tĩnh, nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật.
Ông lão nhận lấy chìa khóa Long Môn, rồi bắt đầu tặc lưỡi, ông từng nhìn thấy không ít đồ, nhưng kiểu như chìa khóa Long Môn thì rất hiếm, nếu không chính mắt nhìn thấy, ông sẽ không tin chuyện này là thật.
Nên ông cực kỳ bất ngờ, hóa đá tại chỗ.