Trên đỉnh núi Tiên Đài có hai chiếc xe bus đang dừng ở đó cùng với năm chiếc xe thương vụ, đây đều là người do Sở Trung Thiên mang tới. Hơn một trăm tên đàn em có thể đánh nhau rất giỏi của Sở Trung Thiên, trong đó còn có hơn mười người mang theo súng, đây là lực lượng mạnh nhất mà Sở Trung Thiên có thể bỏ ra.
Nhưng mà Sở Trung Thiên hiểu rằng lực lượng của mấy tên đàn em này của mình căn bản cũng không đủ chơi gì.
Đi theo bên cạnh Thompson và Kruff một đoạn thời gian để Sở Trung Thiên có một hiểu biết sâu sắc rằng, giữa đàn em của mình với bọn họ chênh lệch bao nhiêu.
Không nói tới thân thủ cái gì đó, chỉ là trình độ dùng súng của đối phương cũng đủ để Sở Trung Thiên phải sợ hãi rơi đầu.
Nhìn thấy chiếc Mescedes chậm rãi dừng lại, Sở Trung Thiên vội vàng bước lên kéo cửa xe ra. "Anh Lý”. Sở Trung Thiên cung kính nói. “Ừ, ông Sở, lúc này có xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch tối nay cần phải có thay đổi” Lý Phàm vừa bước xuống xe vừa nói. Thần kinh của Sở Trung Thiên siết chặt, có chút hốt hoảng nói: “Sao vậy?”
“Kẻ thù của tôi đã đuổi đến đây, chờ một lát nữa có thể sẽ ra tay, cảm thấy có thể dùng tay Thompson của ông để giết chết những cái tên phiền toái đó” Sở Trung Thiên ổn định tâm trạng, vừa cười vừa nói: “Đều nghe theo dặn dò của anh Lý
“Những người khác rút lui hết đi, chỉ để lại những người cầm súng thôi, chờ một lát nữa ra tay ngay ở trên xe, ông phụ trách giao dịch với bên kia, tôi đoán có lẽ là sau khi ông hoàn thành giao dịch thì đối phương sẽ ra tay, đến lúc đó ông cứ lui ở trong xe là được rồi, chuyện khác không cần phải quan tâm đầu”
Sau khi Lý Phàm dặn dò xong, Sở Trung Thiên không có bất kỳ câu hỏi gì mà lập tức ra lệnh cho cấp dưới dựa theo lời dặn dò của Lý Phàm mà hành động.
Hai chiếc xe buýt dày nhanh chóng lái đi, chỉ còn lại mười mấy người cầm súng ở lại.
Lý Phàm dẫn Trần Hiểu Đồng với Khang Văn Hân bước lên một chiếc xe thương vụ, để chiếc Mescedes lại cho cho thủ hạ của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên dẫn theo hơn mười tên thủ hạ đứng bên cạnh xe, yên lặng đợi người Thompson tới.
Đại sư huynh dẫn theo hơn một trăm tên sư đệ đến sau núi Tiên Đài.
“Dựa theo tin tình báo thì bọn họ tiến hành giao dịch trên đỉnh núi, vì để không đánh rắn động cỏ, chúng ta leo lên từ phía sau núi đi”
“Ngọn núi này cũng không phải là thấp, leo lên quá phiền toái” Một sư đệ phàn nàn nói.
Chát!
Đại sư huynh trực tiếp tán tên sư đệ đó một bàn tay, sắc mặt âm trầm lên tiếng nói: “Đừng có nói mấy lời nói mệt mỏi đó ở đây, chỉ là leo núi mà thôi, đối với người luyện võ như chúng ta đây chỉ là chuyện như một cái rắm”
Các sư đệ đồng loạt ngậm miệng không nói gì, đều bị sự uy nghiêm của đại sư huynh kìm hãm.
Đại sư huynh quét mắt nhìn nhóm sư đệ một vòng, giọng nói lạnh như băng: “Chuyện này liên quan đến kế hoạch lớn báo thù cho sự phụ, tôi không muốn phải để cho kế hoạch xuất hiện bất cứ sai sót nào, ai không muốn tham gia vào thì hiện tại có thể cắt xéo”
Qua nửa phút, nhìn thấy không có người nào biểu thị rời khỏi, đại sư huynh mới tiếp tục lên tiếng nói. "Sư phụ xảy ra chuyện có thể nói là có chút liên quan đến lợi ích của các người, nếu như chúng ta không thể cứu danh dự cho sự phụ, sau này phần lớn các người ngay cả cơm cũng không kịp ăn, cho nên tôi hi vọng là các người tận tâm tận lực” “Chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực!” Một đám sư đệ lên tiếng nói. “Hừ, đừng có giở trò, nếu không thì cứ trở mặt như không quen biết, từ giờ trở đi mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi”
“Đều nghe theo đại sư huynh” Đảm sự để tiếp tục lên tiếng nói.
“Bây giờ bắt đầu lên núi, tất cả mọi người phải chú ý ẩn nấp, không thể phát ra một tiếng động nào, không thể gây nên sự chú ý của đối phương, phải chờ đến lúc cuộc giao dịch của bọn họ đã hoàn thành, buông lỏng cảnh giác rồi mới có thể hành động, đến lúc đó tôi sẽ sử dụng âm thanh của môn phái mình để phát lệnh tấn công”
“Tuân lệnh”
Đại sư huynh vung tay lên mang theo một đám sư đệ leo lên núi Tiên Đài, leo lên ngọn đồi, ở phía sau núi không có con đường.
Chiếc máy bay Gulfstream mới nhất đã hạ cánh xuống sân bay chuyên dụng ở vùng ngoại ô.
Chính là sân bay lần trước đã đi bắt Thompson.
Sau khi máy bay hạ cánh ổn định, một chiếc Land Rover đã lái vào sân bay, chạy tới trước đầu của chiếc máy bay Gulfstream.
Laudrew và Sở Phương Thành là người đầu tiên bước xuống máy bay, thành viên tiếp theo trong nhóm chiến đấu thứ mười một đi theo xuống sân bay.
Nhìn đội chiến đấu thứ mười một, mang theo sát khí hùng hổ, trong lòng của nhân viên ở sân bay đều hốt hoảng vô cùng.
Laudrew mở cửa chiếc xe Lincoln Navigator ở giữa và nói với Sở Phương Thành bằng một nụ cười: “Cậu lên xe đi, chờ một lát nữa có thể nhìn thấy ba của cậu rồi.”
“Thật hả, thật sự là quá tốt rồi”
Sở Phương Thành cúi đầu chui vào trong xe.
Dọc theo con đường, Sở Phương Thành không dám nói nhiều, đều là một mình trốn trên ghế ngồi, thậm chí cũng không dám nhìn lung tung, sợ là chọc giận những thành viên chiến đấu với vũ trang đầy đủ.
Có sự hiện diện của những thành viên chiến đấu làm cho trong lòng của Sở Phương Thành vô cùng lo sợ, cứ luôn cảm thấy có một chuyện lớn gì đó sẽ phát sinh.
Laudrew ngồi ở trong xe nhìn đồng hồ một chút, sau khi nhìn xong thì lông mày nhíu chặt lại.
“Gặp quỷ à? Tôi quên mất vấn đề lệch múi giờ, đáng chết, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Hiện tại bảy giờ mười lăm theo giờ địa phương thưa ông.”
Tài xế lập tức đáp lời.
“Vậy thì vẫn còn kịp, tranh thủ thời gian lên đường đi đến núi Tiên Đài”
Laudrew cao giọng nói. Đội xe chậm rãi khởi động nhanh chóng lái xe ra khỏi sân bay, chạy hết tốc độ tiến về phía trước đi đến núi Tiên Đài.
Nửa tiếng đồng hồ sau đội xe Laudrew lại đến đỉnh núi Tiên Đài.
Nhìn năm chiếc xe thương vụ đang dừng ở một bên, Sở Trung Thiên với nhóm thủ hạ của ông ta cũng đứng ở bên cạnh xe, trên mặt Laudrew lộ ra nụ cười khinh thường.
"Ba ơi."
Sở Phương Thành thấp giọng kêu lên một tiếng, sau đó kích động nhìn chằm chằm vào Sở Trung Thiên.
Bàn tay to của Laudrew đặt trên đầu vai Sở Phương Thành: “Thằng nhóc, đừng có kích động, vẫn còn chưa đến thời gian ước định đầu”
“Thời gian ước định là nước nào vậy, lúc nào tôi mới có thể trở về với ba tôi?” “Rất nhanh thôi, mười mấy phút nữa.”
Sau khi Laudrew nói xong thì mở hệ thống truyền tin: “Hello đội trưởng Wallace, ông có thể dẫn dắt đội chiến đấu của ông tiến hành bao vây, tôi muốn ông đảm bảo cho cuộc trao đổi con tin của chúng tôi tuyệt đối an toàn”
“Không thành vấn đề, tất cả đều cứ giao cho chúng tôi là được rồi, chúng tôi là chuyên nghiệp nhất.” Wallace ra dấu cho thủ hạ, thành viên chiến đấu của nhóm thứ mười một đồng loạt bước xuống xe, địa hình bốn phía bố trí hỏa lực. Trong nhóm chiến đấu thứ mười một thậm chí còn có hai tên bắn tỉa đang chiếm cứ trên hai khối đá lớn ở vị trí cao nhất trên đỉnh núi, đang tiến hành quan sát dốc núi và sau nối. Nhìn độ chiến đấu thứ mười một tinh nhuệ hùng dũng Sở Trung Thiên và thủ hạ của ông ta đều hít vào một ngụm khí lạnh. “Mẹ nói chứ mấy cái thằng trai nước ngoài này cũng quá chuyên nghiệp rồi, tôi thấy đây có lẽ là lính đánh thuê” “Nói không chừng là còn mạnh hơn lính đánh thuê nữa đó, tôi thấy những người này chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ”
“Trời đất ơi, sao trong lòng của tôi lại hoảng như vậy, mấy cái tên này thật sự làm cho lòng người bất an quá đi.” Sở Trung Thiên nhíu mày quay đầu nhìn về phía xe thương vụ của Lý Phàm, trong lòng mới yên ổn được một chút.