Bạch quân sư hừ lạnh: “Ông không hoàn thành nhiệm vụ còn đòi nhiều tiền như vậy, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Cổ Vương biến sắc, vô thức thúc giục cháu trai mình ra tay, Bạch quân sư vẫy tay, thuộc hạ anh ta vội rút súng ra, chàng trai trẻ nhất thời sợ hãi.
Bạch quân sư cười khinh bỉ: “Thời thế thay đổi, giờ ai còn chơi trò đó nữa.”
Chi phiếu trên người Cổ Vương nhanh chóng bị Bạch quân sư giành lấy, rồi mới dẫn người rời đi.
Cổ Vương vô cùng tuyệt vọng, ông vốn định dựa vào khoản tiền đó để chữa trị vết thương ở chân, ai ngờ Bạch quân sư lại lấy tiền đi mất, làm ông cực kỳ đau đầu.
Ông suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên làm gì mới tốt, cảm thấy rất buồn bực.
Sau khi đến bệnh viện, vì Cổ Vương không đóng đủ tiền, cuối cùng đã bị cưa chân.
Trong lòng Cổ Vương hận Lý Phàm muốn chết, thầm nghĩ nếu có cơ hội, ông nhất định sẽ báo thù.
Lý Phàm hắt xì, tức giận nói: “Là tên ngốc nào đang mắng mình vậy?”
“Cái đó cậu Lý, có phải chúng ta nên hành động rồi không?” Trương Đức Võ bỗng lên tiếng hỏi.
Lý Phàm nghe vậy thì hiểu rõ hàm ý của Trương Đức Võ, chuyện về chìa khóa Long Môn đã gác lại lâu như vậy, giờ đã đến lúc hành động rồi, anh phải lấy được nó trước Long Hậu và Đại Long Vương.
Mặc dù anh không biết rốt cuộc kho báu Long Môn có những gì, nhưng anh có thể chắc chắn một điều, đồ vật ở trong đó sẽ cực kỳ giá trị, nghĩ đến đây, Lý Phàm không khỏi mong đợi.
Lý Phàm và Trương Đức Võ cùng đi tới nhà họ Vương, có thể nói nhà họ Vương giàu nhất Hán Thành, ngay cả biệt thự cũng thuộc loại xa hoa hàng đầu, hơn nữa còn là một gia tộc, hầu như toàn bộ thân thích hoặc họ hàng xa đến mức đại bác bắn không tới cũng dọn vào sống trong khu biệt thự.
Dựa vào tài liệu mà Sở Trung Thiên cung cấp, Lý Phàm mới biết ông cụ nhà họ Vương đang ở số 001 khu biệt thự số.
Không hổ là ông cụ nhà họ Vương, ngay cả khu số cũng chọn vị trí đầu tiên.
Ông cụ nhà họ Vương vừa nhận được cuộc gọi của Sở Trung Thiên, trong điện thoại Sở Trung Thiên nói cho ông biết, có nhân vật lớn sắp tới đây, bảo ông dù thế nào cũng phải tiếp đón chu đáo.
Ông cụ nhà họ Vương vừa nghe xong chuyện này thì bắt đầu chú tâm ngay, sắp có nhân vật lớn tới nhà họ Vương, ông không kích động mới là lạ, giờ nhà ông luôn nằm trong trạng thái trì trệ.
Vị trí của đội trưởng Chương quá cao, nên bọn họ không thể nào với tới, nhưng giờ Sở Trung Thiên lại chủ động cung cấp cơ hội tốt như vậy cho họ, sao ông cụ nhà họ Vương có thể bỏ lỡ chứ?
Ông cụ Vương có dự cảm, nói không chừng đây là cách hay để nịnh bợ Sở Trung Thiên, nghĩ đến đây, ông không khỏi thầm vui mừng.
Ông cụ Vương vội gọi thân thích trong gia tộc của mình tới mở cuộc họp.
Mấy thân thích nhà họ Vương vừa nghe nói sắp có nhân vật lớn tới, thì nhất thời sáng mắt, trong lòng vô cùng kích động, vì bọn họ luôn chú ý đến tài sản nhà họ Vương.
Nếu ai có thể tiếp đãi chu đáo, thì người đó sẽ được ông cụ coi trọng, nói không chừng còn có thể trở thành người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Vương.
Nghĩ đến điều này, mọi người đều hận không thể lên kế hoạch tiếp đón chu đáo cho mình.
Đúng lúc này, ông cụ nhà họ Vương mở miệng nói: “Đây là bước đầu tiên để chúng ta xây dựng cầu nối hữu nghị với ngài Thiên, nên tôi hy vọng mọi người không được gây ra sự cố gì, bằng không tôi sẽ cho các người đẹp mặt.”
Mọi người đều nghe ra tính nghiêm trọng ở trong đó, nên cũng căng thẳng nghiêm túc hơn, quả thật tiếp theo bọn họ cần phải chuẩn bị chu toàn mới được, bằng không sẽ cực kỳ tiếc nuối.
Ông cụ nhà họ Vương nói tiếp: “Được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa, giờ cứ trông vào vận may thôi.”