Sau khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Lý Phàm vô thức bắt đầu giả bộ ngủ say, sau đó trong phòng bệnh vang lên tiếng giày cao gót.
“Đừng giả bộ đang ngủ nữa, ai giả vờ ngủ tôi nhìn một cái là biết ngay, anh không lừa được tôi đâu? Một giọng nữ thanh thoát vang lên có chút trêu chọc.
Lý Phàm hơi ngây người, không đúng, đây không phải là giọng của Hầu Đức Dương. Khi anh mở mắt ra sửng sốt vì trước mắt mình là một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, dù vậy nhưng lại giống như một nàng tiên thánh
thiện.
Người phụ nữ này buộc tóc đuôi ngựa năng động gọn gàng, đôi mắt rất sáng, khóe mắt có một nốt ruồi, cao khoảng một mét bảy mươi, thân hình quyến rũ và đeo cặp kính màu hồng.
Ánh mắt cộng thêm vóc dáng đó như thể là sự thuần khiết hòa lẫn cám dỗ, đặc biệt là chiếc áo khoác trắng kia. Lúc này anh mới hiểu sự cám dỗ của y tá như thế nào, quả nhiên là thật.
Lý Phàm dám khẳng định rằng người phụ nữ này nếu không đeo kính sẽ còn đẹp hơn.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi” Lý Phàm bắt đầu cảm kích, tuy rằng không phải là Hầu Đức Dương, nhưng chí ít cô ta cũng đã cứu mình một mạng.
“Chuyện nhỏ mà thôi, ông nội tôi bào tôi tới đây” Cô nói nhỏ nhẹ. “Cô là cháu gái của Hầu Đức Dương sao?” Lý Phàm kinh ngạc, không ngờ ông ta lại có một cô cháu gái xinh
đẹp như vậy, sau đó anh lắc đầu ngay, mình đang nghĩ gì thế này?
“Đúng vậy, tôi tên là Hầu Linh” “Còn Hầu Đức Dương đâu? Lý Phàm không khỏi cất tiếng hỏi. "Ông tôi không đến kịp nên đã nhờ tôi, hơn nữa họ tên của ông nội tôi mà anh có thể gọi tùy tiện như vậy sao?” Hầu Linh lạnh lùng nói, người cô ta kính trọng nhất chính là ông nội, mà thái độ này của anh khiến cô ta rất
khó chịu.
Nếu Hầu Đức Dương nghe được câu nói này chắc sẽ dở khóc dở cười, đừng nói là Long Môn thiếu chủ gọi cả họ tên mình, cho dù gọi là Tiểu Hầu, ông ta cũng không để tâm.
“Thành thật xin lỗi, tôi lỡ lời” Lý Phàm đứng trên lập trường của người khác và suy nghĩ một chút biết vì sao Hầu Linh lại tức giận, anh mỉm cười xin lỗi.
Cô ta bĩu môi nói: “Thật không biết ông nội tôi nghĩ như thế nào mà còn bảo tôi đích thân đến đây nữa” Lý Phàm mỉm cười không nói lời nào, Hầu Linh lại nói tiếp: “Tôi nhìn thấy vết dao trên người anh. Chắc anh là côn đồ đúng không, ngày nào bị chém chết cũng không chừng”
Lý Phàm nghe xong cảm thấy cạn lời, lời nói này đúng là đanh thép quá nhỉ. Anh không hề tức giận, dù sao
đối phương cũng không hiểu gì, chỉ nói đôi ba câu mà thôi.
“Được rồi, bây giờ tôi có thể xuất viện chưa” Lý Phàm chuyển chủ đề.
“Có thể xuất viện, nhưng anh phải cố gắng hết sức không cử động tay quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình làm lành vết thương” Hầu Linh nói.
“Ừ” Lý Phàm gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài thườn thượt. Mấy ngày không làm gì được quả thực là một cực hình. Chắc chắn anh sẽ không thể ngồi yên một chỗ được, cộng thêm Long Hậu và Đại Long Vương tất nhiên sẽ phải người đến gây rắc rối, không muốn cử động lại càng khó khăn hơn.
Lúc này Lý Phàm mới bước xuống khỏi giường bệnh, mỉm cười nói: “Tiền thuốc bao nhiêu? “Ông tôi nói rằng không lấy tiền thuốc của anh” Hầu Linh hờ hững nói.
Lý Phàm hơi sửng sốt, Hầu Đức Dương cứu con gái và cả anh nữa, nếu còn không trả tiền thuốc men nữa thì đúng là không thỏa đáng.
“Tôi vẫn phải trả tiền thuốc men. Mật khẩu là tảm số tám” Lý Phàm nói dứt lời thì đưa thẻ ngân hàng cho Hầu Linh.
Cô ta trợn mắt lên vì nghĩ rằng trong thẻ này chẳng có bao nhiêu tiền.
Khi Lý Phàm chuẩn bị xuất viện thì lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cậu Cậu chủ quần áo lụa là nhoẻn miệng cười bước vào. Anh ta phớt lờ Lý Phàm, xoa tay nhìn Hầu Linh cười cười.
Khi Hầu Linh nhìn thấy người đàn ông đó, cô ta lập tức tỏ vẻ kinh tởm. "Ai bảo anh tới đây?” Hầu Linh chán nản nói, người cô ta ghét nhất chính là cậu chủ quần áo lụa là trước mặt này, không ngờ anh ta lại đi theo mình đến tận bệnh viện.
"Cô Hầu, đừng sợ, tôi có hứng thú với cô, vì vậy muốn làm quen mà thôi, không hề có ý gì khác? Anh ta cười nói.