"Ngài à, bọn em đi được chưa à?" Những tên cao to kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, thăm dò hỏi.
"Được rồi." Lý Phàm hững hờ phất tay, đối với anh, anh cũng không muốn dây dưa gì nhiều với người ta, nếu chuyện
đã được giải quyết thì anh cũng không cần phải tiếp tục làm khó người ta nữa.
Sau khi những tên cao to nghe thấy thế thì trong lòng lập tức vui mừng, bọn họ vui vẻ vỗ ngực, lần đầu cảm thấy được sống đúng là quá tốt.
Tuy ngoài mặt bọn họ cảm kích Lý Phàm vì ơn huệ không giết mình, nhưng thực tế trong lòng hận chết Lý Phàm, vốn dĩ sau khi bọn họ lấy được tiền thì có thể lấy được không ít hoa hồng từ trong số đó.
Nhưng bị Lý Phàm ngăn cản thế này, bọn họ không chỉ không kiếm được một nghìn nào, mà còn chi tiền mình ra nữa.
Liễu Gia Lạc thở dài nói: “Anh Lý à, anh đúng là quá giỏi, chẳng những khiến đám cho vay nặng lãi đó không lấy được tiền mà còn khiến bọn họ lỗ vốn nữa."
Anh ta càng ngày càng bái phục Lý Phàm, thủ đoạn của đối phương đúng là quá cao siêu. Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt trước hành động vô lại của Lý Phàm, người này chẳng hề hành động theo lẽ thường.
"Anh à, tôi tốt bụng khuyên anh một câu, anh sắp gặp xui rồi đó, anh biết những người đó là ai không?" Lúc đó, một người bình thường đeo kính gọng vàng không khỏi thở dài nói. Lý Phàm cười hỏi: “Tôi không biết, nhờ anh tóm tắt giúp tôi."
Người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng cạn lời luôn, giờ đã là lúc nào rồi mà còn bình tĩnh như thế. Vốn dĩ anh ta không muốn nói ra, dù sao thì chuyện này kín đáo quá, lỡ nói ra, anh ta lại chọc phải phiền toái.
Nhưng anh ta không đành lòng nhìn cảnh tượng hai người này đột tử đầu đường, lúc này anh ta mới nói hết về người chống lưng của đám người đòi nợ rốt cuộc lớn thế nào.
Thật ra thì từ khi bắt đầu Lý Phàm đã biết lại gây ra phiền phức nữa rồi, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, anh cũng không có gì để hối hận.
Dù có thế nào đi nữa thì anh cũng không thể nhìn bạn của mình bị người ta chém đứt một cánh tay.
Sau khi nghe được người chống lưng của công ty đòi nợ đó từ người đàn ông đeo kính gọng vàng, Liễu Gia Lạc không khỏi hít vào một hơi, anh ta không ngờ lại lịch của công ty đòi nợ đó lại lớn thế, đúng là chơi cả hợp pháp lẫn phi pháp.
Quan trọng nhất là nó còn có quan hệ với nha môn, hơn nữa trong thế giới ngầm còn quen biết Sở Trung Thiên. Lý Phàm hơi ngạc nhiên, sắc mặt không thay đổi gì nhiều, anh cũng biết Sở Trung Thiên, có thể nói là rất quen.
Còn người của tuần tra, anh cũng biết, chỉ mỗi đội trưởng Chương thôi là đủ rồi, phải biết rằng địa vị của đội
trưởng Chương ở Hán Thành này không phải bình thường. Liễu Gia Lạc hơi lo lắng nhìn Lý Phàm, nói: “Anh à, lần này gay go rồi, bọn họ chắc chắn sẽ báo thù, có khi còn tìm đến tận cửa nữa đây."
"Đừng sợ, có anh đây rồi." Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Trong chuyện này, anh đúng là chẳng sợ gì cả, sóng to gió lớn gì anh cũng đã trải qua, huống chi là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như hiện tại.
Nếu Liễu Gia Lạc biết Lý Phàm xem chuyện mà anh ta cho rằng là chuyện lớn thành chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chắc anh ta kinh hãi lắm.
"Được rồi, hai anh xem như tôi chưa nói, đừng có nói là tôi nói cho hai anh biết" Vốn dĩ người đàn ông đeo kính gọng vàng định trò chuyện tiếp, nhưng anh ta sợ mình gần gũi hai người này quá lại bị nhằm vào, nên lúc này mới vội vàng nói xóa sạch quan hệ.
Lý Phàm rất thưởng thức dũng khí của người này, đối phương bất chấp nguy hiểm nói cho anh tin tức quan trọng như thế, anh đương nhiên không để cho đối phương chịu thiệt.
"Đây là ba mươi triệu, tôi biết anh không thiếu tiền, cứ coi là tấm lòng của tôi" Lý Phàm nói.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng hơi sửng sốt, xua tay cười gượng nói: “Hay thôi đi, số tiền này hai anh cầm đi
mà tranh thủ hưởng thụ, chẳng còn sống được mấy ngày nữa" Người tại đó đều nhìn Lý Phàm và Liễu Gia Lạc với ánh mắt đồng tình, nhưng không ai dám nói chen vào, đều chọn thờ ơ coi thường. "Anh Lý, chúng ta đi đâu đây?" Trong lòng Liễu Gia Lạc cực kì căng thẳng, khi đi bộ cũng thấy rét run, người duy nhất mà anh ta không yên tâm là mẹ.
Nếu anh ta thật sự gặp chuyện bất trắc thì ai chăm sóc mẹ đây, thế nên trong lòng anh ta vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Lý Phàm cũng nhìn ra sự sợ hãi trong lòng Liễu Gia Lạc , cười nói: "Đi đâu nữa, đi sung sướng một lúc đi." "Anh, chẳng lẽ anh định đi sung sướng một thời gian thật sao?" Liễu Gia Lạc sững sờ, giờ đã là lúc nào rồi mà còn đi hưởng lạc trong cơn khổ nữa đây, anh ta không nhịn được giơ ngón cái cho trái tim rộng rãi của Lý Phàm.
Sau khi anh ta nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Phàm thì cũng không lo được nhiều thế nữa, dù sao anh ta cũng không chịu thiệt, cùng lắm thì coi như sung sướng một ngày thôi.
"Anh, em cùng anh chơi một ngày" Liễu Gia Lạc làm ra vẻ như muốn nhảy giếng, kiên quyết nói.
Lý Phàm dở khóc dở cũng, cũng hết cách với đối phương.
Lý Phàm chọn một quán bar, chủ yếu là để thả lỏng tâm trạng. Liễu Gia Lạc lần đầu đến nơi này nên hơi cẩn thận.
Những tên cao to đòi nợ thất bại đến phòng ở quán bar lão đại đang ngồi, lập tức nói chuyện này cho lão đại của mình là anh Tráng.
Anh Tráng nghe nói đàn em của mình không chỉ không đòi được nợ mà còn đổ ra nhiều tiền như thế, sắc mặt anh ta lập tức tối đi, mắng: “Một đám vô dụng, đúng là làm mất hết mặt mũi của tao, rốt cuộc đám vô dụng bọn mày có ích gì chứ?"
Những tên cao to đòi nợ thất bại đều cúi đầu, tuy chuyện này hơi mất mặt, nhưng nghĩ đến thực lực của Lý Phàm, bọn họ đòi nợ thất bại cũng bình thường mà.
"Lão đại à, chuyện này không phải do bọn em, chủ yếu là tên đó rất lợi hại" Tên cao to đó không biết làm sao đành cười, bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm của mình, nói.
Anh Tráng mặt không cảm xúc nói: "Không cần giải thích, mỗi người tự cắt đứt gân tay đi." Những tên cao to đó nghe đến đây thì cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh, bọn họ vội vàng liên tục lên tiếng xin tha.
Đột nhiên, một tên cao to ra khỏi nhà vệ sinh vội vàng chạy vào nói: “Hai tên lấy tiền của chúng ta đang ở trong quán bar này"
"Gì cơ?" Những tên cao to đó ngạc nhiên, to gan quá rồi, chọc phải bọn họ mà còn dám đến sản nghiệp của bọn họ để ăn nhậu chơi bời?
Tên cao to cầm đầu đảo mắt, lập tức châm ngòi thổi gió anh Tráng: “Hai tên đó đúng là quá đáng, chẳng thèm xem lão đại anh ra gì, đây đúng là làm bậy ngay trên đầu anh"
Sau khi anh Tráng nghe xong thì sắc mặt lập tức tối lại, tên cao to cầm đầu biết mình nói sai nên nhanh chóng ngậm miệng lại.