“Anh à, em hiểu rồi.” Gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm không nói hai lời, anh ta nhận sai trước, giọng điệu dịu lại, anh ta nói với gã đàn ông chột mắt: “Hôm nay tôi thua rồi, mọi chuyện trước đây đều là lỗi của tôi.”
Được anh trai khai sáng, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm muốn hóa thù thành bạn, chủ yếu là để làm gương với Lý Phàm, đồng thời cũng để cho gã đàn ông chột mắt thể diện.
Ngược lại, nếu gã đàn ông chột mắt không xuống nước, nếu đối phương cứ tiếp tục gây rắc rối thì cũng sẽ chịu thiệt.
Gã đàn ông chột mắt có chút kinh ngạc, anh ta không ngờ đối phương luôn cứng rắn lại tỏ ra yếu thế trước, nhưng mà anh ta nghĩ đến anh trai của gã trọc đầu đeo kính râm là thuộc hạ của ngài Thiên, anh ta suy nghĩ, không bằng giải quyết trong hòa bình đi, đúng lúc có thể kết thân với gã đàn ông đầu trọc mặc vest.
Hơn nữa chuyện hôm nay vẫn chưa thể đoán trước được, nếu cứ tiếp tục trận quyết đấu thì anh ta nhất định sẽ bị gã đầu trọc mặc vest này nhắm vào, anh ta vẫn nên tạm thời thu liễm lại một chút.
“Đầu trọc, anh xin lỗi tôi làm gì? Chúng ta là bạn bè, không phải chỉ vì chút lợi ích thôi sao, ban đầu cũng trách tôi, nếu tôi nhịn một chút thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay rồi.” Gã đàn ông chột mắt không quên cho gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm thể diện.
Không lâu sau, gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm và gã đàn ông đi chột mắt đã hòa giải, gã đàn ông đầu trọc mặc vest nói: “Chuyện hôm nay, về thân phận của anh Lý, các người không được tiết lộ ra ngoài.”
Mặc dù gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm và gã đàn ông chột mắt không biết lý lo nhưng bọn họ cũng không dám không nghe theo, nếu gã đàn ông đầu trọc mặc vest đã dặn dò rồi thì bọn họ cũng không thể đi hỏi được.
Lý Phàm nhìn Hà Băng, cười nói: “Đã giải quyết xong mọi chuyện rồi.”
Hà Băng rất hài lòng với kết quả này, đây là kết quả cô ta muốn thấy nhất, cô ta cười nói với Lý Phàm: “May mà có anh, nếu không thì không thể giải quyết dễ dàng được rồi.”
Vừa rồi Hà Băng còn tưởng đầu Lý Phàm bị úng nước, làm việc quá bốc đồng, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy một màn này của Lý Phàm, cô ta đột nhiên phát hiện ra anh đã chuẩn bị xong từ trước, mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của anh rồi.
Sau khi giải quyết xong sự việc trước mắt, Hà Băng nói với Lý Phàm vụ án lớn gần đây đã được giải quyết rồi, Lý Phàm thờ ơ nói: “Nếu cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Hà Băng gật đầu, trong lòng cảm thấy nợ anh rất nhiều, dù sao cô ta cũng chưa trả ơn anh bao nhiêu, nhưng đối phương lại giúp cô ta rất nhiều.
Đột nhiên Hà Băng nghĩ ra một ý hay, cô ta cười nói với Lý Phàm: “Tối nay anh có rảnh không? Hay là anh đến nhà tôi ăn cơm nhé.”
Lý Phàm nghe xong có chút sững sờ: “Cũng được, nhưng mà đến nhà cô có chút không tốt.”
“Có gì không tốt? Sao thế, anh chê phòng nhà tôi không tốt hay là phong thủy nhà tôi không tốt?” Hà Băng có chút không vui, cô ta nhíu mày.
Sau khi Lý Phàm thấy đối phương hiểu lầm, anh vội vàng xua tay giải thích: “Tôi không có ý đó, dù sao thì đến nhà cô sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô.”