Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, những tên lưu manh đó lại trực tiếp để mắt tới Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng, bọn họ bắt đầu táy máy tay chân với hai người này. 

Lý Phàm im lặng lắc đầu, mấy cái tên đó thật sự quá xui xẻo, trêu chọc ai không trêu, hết lần này đến lần khác lại đi trêu chọc hai cái người đó. Hai người đó một người là cao thủ thành thạo dùng cổ, một người khác là cảnh sát, đương nhiên biết cách đánh nhau. 

Mấy tên lưu manh vừa mới duỗi bàn tay mập mập như heo ra thì lập tức bị Hà Băng và Trúc Hoa Nguyệt ngăn cản lại, Hà Băng trực tiếp bẻ tay, cái tên to lớn với bàn tay mập mạp đó kêu đau một tiếng. 

Trúc Hoa Nguyệt trực tiếp bắt đầu hạ cổ, lúc đầu cái tên đó không cảm nhận được cái gì, một giây sau toàn thân liền trở nên ngứa ngáy. Kiều Nha vốn định thừa cơ hội này để làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, đừng nói là anh hùng cứu mỹ nhân, nói là mỹ nhân cứu anh hùng thì còn được. 

Có đánh chết anh ta cũng không ngờ tới là thân thủ của hai cô gái này lại mạnh như thế, Kiều Nha đen mặt, kết quả hoàn toàn không giống như trong dự liệu của anh ta, anh ta dùng mắt ám chỉ nhìn Lý Phàm một chút. Mấy người kia liền hiểu là cái gì, lập tức bắt đầu ra tay với Lý Phàm, hai cô gái đó không dễ trêu trọc, nhưng mà người này nhìn tương đối gầy yếu, 

có lẽ là đánh dễ hơn. 

“Lên đi” Những người kia đồng loạt mở miệng. 

Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay: “Các người cứ việc vó ngựa đến đây đi” 

Những tên lưu manh đó không để Lý Phàm vào trong mắt, bọn họ nghĩ bọn họ không thể đối phó với hai cô gái cao thủ hồi lúc nãy, chẳng lẽ là còn không thể đối phó được với anh à? 

Nhưng mà tiếp theo đó bọn họ liền không có cách nào bình tĩnh nữa, Lý Phàm vừa mới ra tay liền có mấy người bay ngược ra ngoài, những người đó mới biết là mình đã đánh giá thấp Lý Phàm rồi. 

Bọn họ bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, đừng nói là trong lòng hốt hoảng bao nhiêu, bọn họ giống như là nhìn thấy quỷ, vô cùng hoảng sợ mà nhìn Lý Phàm. 

Lúc đó, bọn họ mới biết người đứng trước mắt mình mới chính là cao thủ chân chính, “Ai đã kêu các người đến đây” Lý Phàm bình tĩnh hỏi. 

Mấy tên lưu manh đó nhìn về phía Kiều Nha theo bản năng, đương nhiên Lý Phàm luôn quan sát tầm mắt của mấy người này, Kiều Nha lắc đầu, những tên lưu manh ấy cầm tiền, lúc này mới không nói ra. Do chúng tôi uống say quá, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp cho nên mới có chút tâm tư” Đám lưu manh lập tức bắt đầu viện lý do. 

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy những người này không có mùi rượu trên người, anh liền biết bọn họ nhận tiền của Kiều Nha, nên anh lại hỏi một lần nữa: “Nói thật!” 

Đồng thời, anh âm thầm gia tăng lực đạo trên tay, cái tên lưu manh lập tức kêu đau thảm thiết, đau đến nỗi rơi cả nước mắt. “Tôi nói, tôi nói, anh đừng có ra tay” Tên đó vội vàng nói. Lúc này, Lý Phàm mới buông đối phương ra, lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi nói: “Nói sớm một chút không được à?” 

Cái tên lưu manh ấy bắt đầu bán đứng Kiều Nha, anh ta chỉ vào Kiều Nha rồi nói: “Là do anh ta đã sai bảo chúng tôi” 

Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng đều quay đầu nhìn về phía Kiều Nha, cái tên lưu manh ấy lại tiếp tục nói: “Anh ta kêu chúng tôi diễn một vở kịch, cho nên chúng tôi mới đến đây, cầu xin anh thả tôi đi đi, tôi không dám nữa đâu” 

Sắc mặt của Kiều Nha thay đổi, anh ta không ngờ tới là đối phương lại có thể bán đứng anh ta nhanh như thế, tốt xấu gì thì cũng nên tùy ý bịa ra tên của ai đó. 

Bản thân của Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng đã không có bất cứ cảm giác tốt gì với Kiều Nha, lúc này nghe thấy Kiều Nha lại sắp xếp một màn kịch như thế, bọn họ lại càng chán ghét Kiều Nha hơn, cho rằng đối phương quá dối trá. 

Sắc mặt của Kiều Nha có chút xấu hổ, sau khi bị vạch trần, anh ta liền nhìn chằm chằm vào Lý Phàm theo bản năng, nếu như không phải là đối phương, anh ta cũng sẽ không đánh mất cơ hội trở thành bạn với Trúc Hoa Nguyệt và Hà Băng. 

“Cái tên kia, anh đừng có ngậm máu phun người, anh dùng bạo lực uy hiếp anh ta, nếu như anh lại đe dọa anh ta, tôi sẽ kêu anh trai của tôi đến đây để xử lý các anh, anh tôi đã từng là đàn em của anh Bưu” Đến lúc này, Kiều Nha vẫn không quên bắt đầu la hét như cũ. 

Lý Phàm thản nhiên nói: “Ô, vậy thì làm sao?” 

Sau khi Kiều Nha nghe xong, anh ta liền bị túm lấy, anh ta không ngờ tới là chuyện này lại trở thành như vậy, kết quả này không giống như anh ta tưởng tượng. 

Anh ta cho là Lý Phàm sẽ biết sợ ai, ngờ là Lý Phàm lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu như không phải chính tai nghe thấy thì anh ta cũng không dám tin là thật. 

“Cái gì mà làm sao? Nếu biết thân phận của anh tối, vậy thì anh còn không nhanh chóng thả tôi ra” Kiều Nha kêu gào. 

Lý Phàm cười nói: “Vậy thì tôi cũng quen biết với anh Bưu, nếu không thì chúng ta gọi điện thoại đi” "Hừ, anh mà quen biết với anh Bưu à? Anh nói phét à! Có bản lãnh thì anh đừng có đi” Kiều Nha cho rằng chắc chắn là Lý Phàm đang nói khoác, 

anh ta cũng không hoảng sợ, nói không chừng là anh ta gọi điện thoại thì Lý Phàm sợ. 

Bây giờ anh ta không thể của gái, anh ta cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh bạo, anh ta nhìn thấy Hà Băng với Trúc Hoa Nguyệt là hai cô gái cực phẩm, từ đầu đến cuối đều không thể quên được, cho dù dùng thủ đoạn mạnh bạo để có được thì cũng đáng. 

Lý Phàm cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của Kiều Nha, anh âm thầm gọi cho anh Bưu một cuộc điện thoại. 

Kiều Nha cũng gọi điện thoại cho anh trai của mình, dựa vào việc anh trai của anh ta là cấp dưới của anh Bưu, thanh danh này đã đủ để hù dọa phần lớn người ở Hán Thành. 

“Đến lúc đó, mày quỳ gối xuống mà cầu xin tha thứ đi” Kiều Nha vừa nói vừa bắt đầu bấm số điện thoại, lúc gọi điện thoại thành công, anh ta lập tức kêu oan với người ở phía bên kia: “Anh ơi, em bị người ta bắt nạt, đang ở trung tâm đường phố, anh đến đây một chuyến đi. Đúng rồi, mang theo nhiều người một chút.” 

Lúc anh ta cúp điện thoại, anh ta nhìn Lý Phàm với vẻ mặt đắc ý, dường như là đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị xử lý. Mà ở một bên khác, trong phòng làm việc của anh Bưu. 

Đừng thấy ngài Thiên chiếm hết một nửa bầu trời đen ở Hán Thành, nhưng mà phòng làm việc được trang trí rất đơn giản, có lẽ anh Bưu ở bên cạnh ngài Thiên cũng đã học được một vài thứ. 

Anh ta đốt một điếu thuốc, chân bắt chéo lại với nhau, mà trước mặt của anh ta có một người con trai đang quỳ ở đó. Người con trai mặc âu phục thắt cà vạt, nhìn qua có vẻ thân phận không đơn giản. 

Nếu như Kiều Nha nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn có thể nhận ra được người đang quỳ gối chính là anh trai của anh ta. “Anh Bưu, anh gọi em đến có chuyện gì không ạ?” Anh trai của Kiều Nha nhịn không được mà ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy, anh ta nhìn thấy sắc mặt của anh Bưu không đúng cho lắm, lúc này mới chủ động quỳ gối. 

Sau khi anh Bưu nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống vô cùng thành thục của đối phương, anh ta vô cùng xem thường, trực tiếp đi vào chủ đề chính: 

“Không phải là lúc nãy em trai của cậu vừa mới gọi điện thoại cho cậu đến đó à?” 

“Anh Bưu? Sao anh lại biết vậy?” Anh trai của Kiều Nha đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc, cho rằng anh Bưu gắn máy nghe lén ở bên người anh ta, nhưng mà chuyện đó có cần thiết à? Với lại, đây cũng chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK