Nghe được lời Hầu Đức Dương nói, Lý Phàm an tâm.
Liễu Gia Lạc lại kích động không thôi, danh tiếng thần y Hầu cậu cũng từng nghe nói qua, cậu không ngờ mặt mũi Lý Phàm lớn như vậy, lại khiến thần y Hầu làm bác sĩ mổ chính.
Phải biết, thần y Hầu mỗi ngày chỉ tiếp một bệnh nhân, hơn nữa chi phí khám rất cao, có thần y Hầu ra tay, trừ bệnh rất nặng, thần y Hầu đều có thể chữa trị.
"Anh Lý, anh tốt với tôi quá, sau này tôi sẽ coi anh như anh ruột của mình." Liễu Gia Lạc cảm động theo bản năng quỳ xuống với Lý Phàm.
Lý Phàm đưa tay ra, lúc này mới ngăn cản đối phương, trầm mặc nói: "Được rồi, lúc này còn nói mấy lời này với tôi gì."
Liễu Gia Lạc rất vui vì ban đầu tin Lý Phàm, nếu không, chuyển viện đi bệnh viện khác, tỷ lệ chữa trị thành công chắc chắn thấp đi.
Đợi khoảng nửa tiếng, Hầu Đức Dương mới đi từ phòng cấp cứu ra, xem ra bệnh tình đã rất nghiêm trọng, lúc này đầu ông đã đầy mồ hôi.
"Tình trạng bệnh nhân tốt" Hầu Đức Dương thông báo với người thân bệnh nhân trước, nói. Vẻ ưu sầu của Liễu Gia Lạc nhất thời tan thành mây khói, anh ta không ngừng cảm ơn Hầu Đức Dương. Hầu Đức Dương lại không tức giận, dẫu sao cảm xúc bệnh nhân, ông cũng có thể hiểu, cũng là bình thương.
Liễu Gia Lạc và Lý Phàm đi vào, một người phụ nữ trung niên nằm trên giường bệnh. Chắc vì đã chữa thành công, sắc mặt bệnh nhân không tệ.
"Con trai, sao con tới đây." Lúc bệnh nhân thấy Liễu Gia Lạc, vô cùng ngạc nhiên, dò hỏi.
Liễu Gia Lạc nói thêm: "Mẹ, mẹ bị bệnh, sao con lại không đến thăm?" "Con không cần chữa bệnh cho mẹ, mẹ biết mẹ sống không được bao lâu" Mẹ Liễu Gia Lạc thở dài một cái. Liễu Gia Lạc không biết sao lại cười một tiếng: "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đấy, bệnh của mẹ đã đỡ nhiều rồi." "Đỡ rồi?" Mẹ Liễu Gia Lạc giật mình, có chút lo lắng nói: "Tiền thuốc thang có phải rất đắt hay không." "Cũng không đắt, cũng chỉ mấy chục triệu thôi." Liễu Gia Lạc sợ mẹ nghe được giá thật sẽ suy nghĩ nhiều, lúc này mới cố ý nói thấp giá đi, cũng không để mẹ nhìn ra mình đang nói dối.
Mẹ Liễu Gia Lạc khẽ cau mày, trong lòng hắn đang tiếc chỗ tiền đó, Liễu Gia Lạc an ủi: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, chút tiền đó một thời gian thì lại kiếm được, chỉ cần mẹ không sao là được."
Mẹ Liễu Gia Lạc vốn là tâm trạng cũng không vui, nhưng cũng may Liễu Gia Lạc thường làm trò, mẹ Liễu Gia Lạc lúc này mới cười.
Lý Phàm giới thiệu đơn giản một chút về mình với mẹ Liễu Gia Lạc, sau đó nói chuyện một hồi. Bởi vì mẹ Liễu Gia Lạc mới ốm dậy, cũng không thể vội xuất viện, phải ở lại viện quan sát một thời gian mới được.
Liễu Gia Lạc vì cảm kích Lý Phàm, nói: "Anh Lý, em mời anh ăn bữa cơm, anh giúp em nhiều vậy, em nhất định phải cảm ơn anh mới được."
Lý Phàm vốn là muốn từ chối, nhưng Liễu Gia Lạc cố ý muốn mời mình ăn cơm, Lý Phàm lúc này ngại phải từ chối. Đi tới một tiệm cơm nhỏ, Liễu Gia Lạc quẫn bách nói: "Anh Lý, trên người em cũng không có bao nhiêu tiền, hy vọng anh không chê." Lý Phàm cười nói: "Đương nhiên tôi sẽ không chê, thật ra thì bầu không khí tiệm cơm này cũng không tệ lắm, tôi cũng không hình thức đến thế"
Sau khi Liễu Gia Lạc nghe xong, cảm giác có lỗi trong lòng lúc này mới giảm bớt rất nhiều. Ngay lúc hai người ăn cơm, có một đám người đi vào, những người đó quét một vòng xung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt dán trên người Liễu Gia Lạc.
Những người đó sắc mặt lạnh như băng để tiến tới, bọn họ ngồi ở bên cạnh Liễu Gia Lạc, quàng tay qua cổ Liễu
Gia Lạc, cười lạnh nói: "Tìm thấy cậu rồi."
"Các người là ai" Liễu Gia Lạc hơi sững sờ, hỏi. Người đàn ông kia hài hước cười một tiếng: "Cậu nhìn cái này thì biết."
Liễu Gia Lạc theo bản năng nhận lấy tờ giấy, phía trên này có chữ kí cậu ta, chủ yếu là hai chữ to nổi bật, tiền vay, anh ta hít sâu một hơi, lúc này mới nhớ ra đúng là mình có đi vay tiền.
Người đàn ông cười nói: "Lần này cậu hiểu chưa."
Liễu Gia Lạc sắc mặt có chút lúng túng, cười khan nói: "Cái đó, không phải nói trễ nhất cuối tháng sao, bây giờ còn hai ngày"
"Bọn tôi tới giục cậu, trả trước một nửa." Người đàn ông kia liếm khóe miệng một cái, cầm lạc trên bàn cứ như là họ là người gọi món. Lý Phàm không hiểu nói: "Cậu vay tiền sao không vay theo chính quy?"
Anh không khó nhìn ra, những người đó không khác gì lũ lưu manh, anh khá ưu tư, đối phương vay tiền cũng nên vay từ chỗ chính quy, vay tiền những người này, đúng là không nói nổi.