Lý Phàm vừa dứt lời, sắc mặt của Cuồng Ma Chung Cực nhất thời trở nên lạnh lẽo, không ngờ Lý Phàm dám ăn nói với mình như thế.
“Hừ, tôi tới tìm cậu đấy.” Cuồng Ma Chung Cực chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ, nên dứt khoát ra tay với Lý Phàm, anh còn tưởng anh ta lợi hại thế nào.
Mà cần anh phải bắt tay với người khác cùng ra tay, lúc nhìn thấy vẻ ngoài không mấy uy hiếp của Lý Phàm, anh cực kỳ khinh thường.
Anh nghĩ chắc chắn đầu Lý Phàm bị úng nước rồi, Cuồng Ma Chung Cực hừ lạnh: “Tôi còn tưởng cậu lợi hại thế nào, ai ngờ chỉ có thế.”
Lúc nắm đấm của Cuồng Ma Chung Cực rơi xuống, thì trong mắt Lý Phàm, tốc độ ra đòn của đối phương cực kỳ chậm, y như bị tua chậm mấy lần.
Nên Lý Phàm hoàn toàn xem thường, dù đối phương ra tay, cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Cuồng Ma Chung Cực không ngờ Lý Phàm lại to gan đến thế, dám phản kích anh.
Lúc Lý Phàm vung nắm đấm, Cuồng Ma Chung Cực chẳng hề chặn lại, ngược lại còn lộ vẻ mặt khinh thường, nghĩ chắc chắn nắm đấm của đối phương không thể áp chế mình.
Anh đã luyện khí công, nên có thể nói tố chất cơ thể rất tốt, nghĩ chắc chắn Lý Phàm không thể làm gì được mình.
Anh đã tưởng tượng nắm đấm của Lý Phàm chẳng hề hấn gì với anh, đến lúc đó anh lại cười lớn, có thể nói chế nhạo đối thủ như vậy là thú vui của anh.
Lý Phàm hơi sửng sốt, anh ta không hề né tránh, quả nhiên đúng như anh nghĩ.
Cuồng Ma Chung Cực không hề hay biết sự lợi hại của nắm đấm này, nếu anh ta biết, dù cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta cũng sẽ không dám đỡ lấy.
Vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực vốn rất bình tĩnh, nhưng rồi sắc mặt bỗng thay đổi, như nhìn thấy ma, ngơ ngác nhìn Lý Phàm.
Nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, sau khi bị Lý Phàm đấm trúng, bụng của Cuồng Ma Chung Cực nhất thời lõm xuống.
Vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực ngày càng khoa trương, nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, hít sâu một hơi, mắt điên cuồng trợn ngược.
Nếu không phải Lý Phàm bỗng ngừng tay, thì Cuồng Ma Chung Cực nhất định sẽ chết dưới nắm đấm của Lý Phàm.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ Lý Phàm cũng là cao thủ nội gia, chỉ có người như vậy mới uy hiếp được người có nội khí công như anh, còn cao thủ ngoại gia thì chẳng hề hấn gì với anh.
Nhưng Lý Phàm lại dùng thực lực để chứng minh thế nào là nội công thực thụ.
Ánh mắt hống hách của Cuồng Ma Chung Cực khi nhìn Lý Phàm lúc trước đã dần trở nên nghiêm túc, anh cũng biết Lý Phàm không dễ đối phó, nên không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cuồng Ma Chung Cực không dám nhẹ nhàng ra tay với Lý Phàm nữa, mà muốn tìm cơ hội.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ai đã sai anh tới đây giết tôi?”
“Hừ, không ai có thể điều khiển được tôi.” Cuồng Ma Chung Cực cười ngạo nghễ, từ lúc thực lực của anh ngày càng lợi hại, nổi tiếng, thì anh không để ai vào mắt cả.
Cậu Long trốn trong góc tối quan sát thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta có ưu điểm này, chí ít không tiết lộ thân phận của anh.
Lúc mới bắt đầu, anh rất tin tưởng Cuồng Ma Chung Cực, nhưng sau đó, anh dần mất tự tin.
Anh cũng sợ Cuồng Ma Chung Cực sẽ tiết lộ thân phận của mình, vì một khi anh ta thất bại, sẽ không phải là chuyện tốt với anh, bên cạnh anh gần như chẳng còn người nào có tác dụng nữa.
Lý Phàm hơi sửng sốt, nhưng cũng chẳng bất ngờ, đối phương là cao thủ nội gia, hơn nữa còn không đơn giản, nên kiêu ngạo như vậy cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Lý Phàm không hề lo lắng, anh có cách để bào mòn lòng kiêu ngạo của đối phương.
Cuối cùng Cuồng Ma Chung Cực không thể chịu đựng được nữa, như người khổng lồ lao về phía trước, như Thái Sơn đè đầu.
Lý Phàm nhẹ nhàng tránh qua một bên, rồi vòng ra sau lưng, bỗng đạp vào người Cuồng Ma Chung Cực.
Cuồng Ma Chung Cực chưa kịp phản ứng lại, cả người đã ngã nhào về phía trước, anh ta suýt chửi mẹ nó, kết quả này trái ngược với suy nghĩ của anh.