Sáng sớm hôm sau, một chuyến máy bay quốc tế đã hạ cánh tại sân bay Hán Thành.
Âu Dương Trí được vài tên đệ tử vây quanh ra khỏi sân bay, Khang Vĩnh Kiền đến đón người quơ mạnh thẻ bài cầm trong tay, nhanh chân chạy về phía Âu Dương Trí.
“Đại sư Âu Dương, cuối cùng ông cũng đến rồi, mấy ngày này Cảnh sư huynh cứ nhắc đến ông mãi.”
Khang Vĩnh Kiền tươi cười nói.
Sắc mặt Âu Dương Trí cũng không tốt lắm, tàu xe vất vả làm ông có hơi mệt.
“Đến bệnh viện thăm anh ta trước, tình hình bệnh của anh ta thế nào rồi.”
“Cảnh sư huynh đã tiến hành phẫu thuật, sau khi phẫu thuật bình phục rồi vẫn phải ngồi xe lăn, bên phía bác sĩ của chúng tôi đề nghị sau này tiến hành thay khớp xương đầu gối, sau khi thay khớp gối xong, Cảnh sư huynh có thể đi lại bình thường, nhưng không được vận động mạnh.”
Khang Vĩnh Kiền giải thích tình hình bệnh của Cảnh sư huynh, Âu Dương Trí nghe xong sắc mặt lại càng kém hơn.
“Rốt cuộc là vì sao lại xảy ra xung đột?”
Âu Dương Trí sa sầm mặt hỏi.
“Nói đến thì đều là do tôi, căn biệt thự có phong thủy tốt nhất tôi sắp xếp cho ông đột nhiên lại bị cháu trai tôi dẫn người đến, nhất quyết lấy bằng được căn biệt thự đó, bên phía chúng tôi cũng xảy ra xung đột, Cảnh sư huynh có tính tình nóng nảy, lập tức lao vào đánh nhau với đối phương, kết quả bị người ta dùng một chiêu đánh nát đầu gối.”
“Chỉ dùng một chiêu?”
Âu Dương Trí hơi kinh ngạc hỏi.
Cảnh sư huynh chính là đệ tử đã đi theo Âu Dương Trí mười mấy năm, Âu Dương Trí hiểu rất rõ Cảnh sư huynh có bao nhiêu bản lĩnh.
Trong mắt Âu Dương Trí, Cảnh sư huynh có bản lĩnh không tính thuộc hàng top đầu, nhưng cũng coi như thuộc dạng đứng đầu của top hai trong thế giới, không thể nào có khả năng xảy ra chuyện bị người ta đánh nát đầu gối chỉ trong một chiêu.
“Thằng nhóc tên Lý Phàm kia thật sự chỉ dùng một chiêu, các sư huynh khác có mặt ở đó cũng nhìn thấy.”
Âu Dương Trí nhíu chặt mày lại, cảm thấy tình hình hơi khó giải quyết.
Khang Vĩnh Kiền thấy Âu Dương Trí bắt đầu chìm vào suy nghĩ, vì thế yên lặng đi phía trước dẫn đường, không dám nói thêm câu nào.
Đoàn người lên xe chạy thẳng đến bệnh viện, Âu Dương Trí vừa đến phòng bệnh đã nghe thấy tiếng kêu khóc đầy đau lòng của Cảnh sư huynh: “Sư phụ! Sư phụ nhất định phải báo thù cho tôi!”
“Chắc chắn sẽ báo thù cho cậu, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào trước? Sao người ta lại có thể đánh gãy đầu gối của cậu trong vòng một chiêu.”
Trong lòng Âu Dương Trí vô cùng khó hiểu, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được đệ tử của ông sẽ bị đánh bại trong vòng một chiêu.
Cảnh sư huynh nhắm chặt mắt lại, cố gắng nhớ lại cảnh ngày hôm đó.
“Tôi cảm thấy anh ta vô cùng nhẹ nhàng, giống như tùy tiện vung nắm đấm lên là đã đánh nát đầu gối của tôi, đúng rồi, tốc độ của anh ta trông thì rất chậm, nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh, thậm chí tôi cảm thấy là ảo giác do tôi tự nghĩ ra nữa.”
“Ồ.” Âu Dương Trí trầm thấp đáp, sau đó không nói chuyện nữa.
Không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên kỳ lạ, các đệ tử đều im lặng nhìn Âu Dương Trí, không biết rốt cuộc Âu Dương Trí bị làm sao.
Thật lâu sau, Âu Dương Trí nhẹ nhàng nói: “Ai có thể liên lạc với đối phương?”
“Tôi, cháu của tôi hay chời bời cùng Lý Phàm.”
Khang Vĩnh Kiền có hơi thấp thỏm nói.
“Vậy ông liên lạc đi, bảo bọn họ đến bệnh viện, mọi người đối thoại trực tiếp với nhau.”
Mặt Âu Dương Trí không chút biểu tình nói.
“Được, được thôi.”
Khang Vĩnh Kiền bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, cầm điện thoại gọi cho Khang Văn Hân.
“Văn Hân, bây giờ cậu đang ở đâu? Có ở cùng Lý Phàm không?”
“Có, tôi mới đưa sư phụ đến công ty, sao vậy, chú muốn tìm sư phụ của tôi tính sổ à?”
Khang Văn Hân hơi khinh thường nói.
Nhìn thấy Lý Phàm ra tay đánh nhau vài lần, trong lòng Khang Văn Hân, Lý Phàm đã là người vô địch trong thế giới này.
Bruce mạnh như thế, còn không phải cũng bị Lý Phàm đá một phát chết tươi sao, đợi đến khi đánh xong trận chung kết tối hôm nay, Lý Phàm sẽ trở thành tổng quán quân đầu tiên người Nước H của cuộc đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế.
“Tôi tìm bọn cậu tính sổ làm gì, là sư phụ của Cảnh sư huynh, đại sư Âu Dương Trí muốn nói chuyện rõ ràng với Lý Phàm, bây giờ mấy cậu đến đây đi, đừng để đại sư Âu Dương Trí chờ lâu.”
Khang Văn Hân do dự một chút: “Tôi không thể quyết định chuyện này được, chỉ có thể chuyển lời giúp chú, còn việc sư phụ của tôi có đi hay không thì phải xem ý của anh ấy thế nào nữa.”
“Không đến lượt mấy cậu lựa chọn, cho mấy cậu nửa tiếng, đến lúc đó không có mặt thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Khang Vĩnh Kiền nói xong bực bội cúp máy.
Khang Văn Hân buông điện thoại, mở cửa xe đi tìm Lý Phàm.
Nhanh chóng đến văn phòng của Cố Họa Y, Khang Văn Hân khẽ nói: “Sư phụ, chú của tôi gọi điện thoại đến, nói là sư phụ của tên bị anh đánh gãy chân đã đến rồi, hẹn anh đến bệnh viện nói chuyện, tôi cũng không biết bọn họ muốn nói gì.”
“Ồ, tôi không rảnh đến bệnh viện, bọn họ muốn nói chuyện thì bảo họ đến đây đi, đến quán ăn đối diện công ty nói chuyện.” Lý Phàm vừa nhìn điện thoại vừa nói.
“Được, vậy tôi gọi điện thoại báo lại với chú ấy.”
Khang Văn Hân cầm điện thoại gọi cho Khang Vĩnh Kiền.
Cố Họa Y hơi nhíu mày: “Lý Phàm, có việc gì không? Có phải đối phương có địa vị lớn lắm không?”
“Có địa vị lớn gì chứ, chỉ là một tên lừa gạt mà thôi, em có thể lên mạng tìm kiếm thử, giống như cái tên đại sư Thái Cực bị đánh bầm mắt dạo gần đây đó, đều dựa vào lừa gạt người khác kiếm cơm.”
Lý Phàm thuận miệng nói bừa, an ủi Cố Họa Y.
Cố Họa Y do dự một lúc, vẫn quyết định tin Lý Phàm.
“Cho dù ông ta có phải kẻ lừa gạt hay không thì anh cũng phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, bây giờ trên người anh đầy lệ khí, chỉ sợ anh làm ra chuyện cực đoan nào đó.”
“Yên tâm đi, cho dù bọn họ có làm việc cực đoan đến cỡ nào thì cũng không thể là anh bị thương được.” Lý Phàm cười nói.
Cố Họa Y trợn trắng mắt nhìn Lý Phàm, sau đó nói: “Trần Hiểu Đồng đi đâu rồi?”
“Nhờ cô ấy đi lấy giùm anh một thứ, chắc sẽ về ngay thôi.”
Lý Phàm vừa nói xong, Trần Hiểu Đồng đã mở cửa văn phòng ra, Trần Hiểu Đồng cầm một cái hộp gỗ tử đàn trông đã rất cũ kỹ, kiểu dáng cổ xưa đến.
“Anh Lý Phàm, em lấy đồ về cho anh rồi anh, người đưa hàng đến nói là do người của Thiên Gia dặn dò gửi đến.”
Trần Hiểu Đồng nói xong đưa hộp gỗ cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận hộp gỗ mở ra, cầm ngọc long bích trong hộp lên xem kỹ.
Tạo hình của ngọc long bích rất cổ, chất ngọc lại khá tốt, tầng oxi hóa bên ngoài làm ngọc long bích càng thêm mịn màng, vừa nhìn là biết ngay là đồ để truyền lại cho đời sau.
Cố Họa Y nhìn thoáng qua ngọc long bích, tò mò hỏi: “Anh định làm gì thế? Tặng quà cho người khác sao?”
“Không phải tặng cho người khác, nhưng cũng là tặng cho người khác.”
“Nói tiếng người.”
Cố Họa Y nhướng mắt.
“Ha ha, là có người muốn trộm đồ của anh, cho nên anh chủ động tìm một món đồ tặng cho người đó.”
Lý Phàm nói xong, bỏ ngọc long bích vào trong hộp gỗ: “Hiểu Đồng, cô lấy đi chụp hình đi.”
“Được.”
Trần Hiểu Đồng cầm hộp gỗ, đặt trên bàn bắt đầu chụp hình ngọc long bích.