Người đàn ông mặc đồ vest còn muốn nói gì đó nhưng Trần Hiểu Đồng đã khoát tay chào tạm biệt. Rõ ràng cô ta không có suy nghĩ muốn ở lại tiếp tục
tán gẫu với anh ta.
Người đàn ông mặc đồ vest sa sầm mặt. Kết quả bất ngờ này khiến anh ta cực kỳ tức giận. Nhưng anh ta không biểu hiện ra ngoài, chỉ vô thức đi theo nói: "Cô đã uống nhiều rồi nếu bây giờ đi về một mình sẽ rất nguy hiểm. Tôi đưa cô nhé!"
"Không cần, tôi có thể về một mình" Trần Hiểu Đồng lắc đầu nói.
Nhưng người đàn ông mặc đồ vest lại nghiêm mặt nói: "Lỡ như lại xảy ra chuyện giống lúc này thì sao? Nếu có tôi đi cùng cô, chắc chắn những người kia sẽ không dám đến nữa đâu."
Trần Hiểu Đồng hơi nhíu mày, mặc dù người kia đứng ra bảo vệ mình, nhưng cùng lắm cô ta đã cảm ơn đối phương cũng coi như xong rồi. Bây giờ hai bên đã thanh toán xong, cô không muốn để đối phương tiếp tục theo đuôi mình nữa.
Một người dễ tính như cô ta cũng có lúc mất kiên nhẫn. "Vẫn nên để tôi đi cùng cô thôi" Người đàn ông mặc đồ vest không để ý đến suy nghĩ của Trần Hiểu Đồng, dứt khoát đi theo cô.
Trần Hiểu Đồng cực kỳ bất đắc dĩ. Không biết nên nói thế nào cho phải. Cô ta cũng cạn lời với kết quả này, cô ta không ngờ người đàn ông mặc đồ vest này lại nghĩ như vậy.
"Được. Cuối cùng Trần Hiểu Đồng cũng gật đầu, không từ chối người đàn ông mặc đồ vest kia. Người đàn ông mặc đồ vest mừng rỡ, tưởng mình còn cơ hội nên vội vàng đi theo.
Đúng lúc này Trần Hiểu Đồng ngoặc một chiếc taxi, leo thẳng lên xe cũng không để ý tới đối phương cười nói: "Được rồi, anh không cần đưa tôi nữa, tôi đi đây."
Người đàn ông mặc đồ vest vốn là muốn lên xe, ai biết, cửa xe đã bị người kia khóa chặt. Anh ta cực kỳ lúng túng. Tuy anh ta không đẹp trai như minh tinh nhưng cũng khá ưa nhìn.
Nhưng anh ta không ngờ Trần Hiểu Đồng lại không nể mặt anh ta như vậy. Điều này khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt, nhất thời cũng không biết nên làm gì, nói gì cho phải.
"Cô đúng là rất vô tình" Người đàn ông mặc đồ vest bất đắc dĩ nói.
Anh ta vốn lợi dụng cơ hội này để phát triển với Trần Hiểu Đồng, kết quả lại bị cô ta từ chối thẳng thừng.
Trần Hiểu Đồng cười nói: "Diễn xuất lúc nãy của anh cũng khá lắm. Hoa hòe hoa sói, rất đẹp."
"Nào có" Người đàn ông mặc đồ vest được khen, theo bản năng mỉm cười tự hào nhưng sau đó anh ta bỗng ngây ra, nhìn Trần Hiểu Đồng với ánh mắt kì quặc. Lúc này mới phát hiện ra mình lỡ lời.
Cái gì thế này? Lẽ nào đối phương đã nhìn rõ màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân của anh ta rồi sao? Anh ta còn chưa kịp nói gì thì chiếc xe taxi kia đã chạy mất hút.
Người đàn ông mặc đồ vest tối sầm mặt mày, cảm thấy chỉ số IQ của mình tuột dốc. Anh ta nghĩ kế hoạch này của mình hoàn hảo không chê vào đâu được, nói không chừng còn tán được Trần Hiểu Đồng, ai ngờ đối phương lại thông minh như vậy, vừa nhìn đã vạch trần được âm mưu của anh ta.
Người đàn ông mặc đồ vest chỉ đành thực hiện kế hoạch tiếp theo. Bắt đầu chuyển mục tiêu sang Trúc Hoa Nguyệt, chỉ cần dụ được một người coi như đã thành công một nửa.