Sau khi nghe thấy những lời nữ tiếp viên nói, trong lòng thanh niên được một phen hả hê, rất hài lòng với biểu hiện của nữ tiếp viên, đồng thời anh ta đắc ý nhìn vẻ mặt của Lý Phàm, muốn xem biểu cảm của đối phương khi muốn đánh anh ta mà không có cách nào.
Lý Phàm không khỏi lắc đầu bất lực, lợi ích và đồng tiền quả nhiên có tác dụng ở bất cứ nơi đâu.
“Cô có nhầm lẫn gì không? Là anh ta quấy rối đó chứ.” Cố Họa Y không chịu nổi nữa. Từ đầu đến cuối vẫn luôn là thanh niên quấy rối, sao có thể là vấn đề ở Lý Phàm.
Vào lúc này, cô không nhịn được mà bắt đầu cải chính.
Nào ngờ, nữ tiếp viên lại nghiêm túc nói: “Vị hành khách này, tôi không có nhầm, tôi nghiêm túc.”
Thanh niên cười haha, nói với Lý Phàm: “Không phải mày muốn đấu với tao sao? Đây chính là kết cục khi đấu với tao, tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.”
Lý Phàm chỉ biết cười, nói: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận yêu cầu xuống máy bay như thế này.”
Vào lúc này, cơ trưởng đi tới, ông ta bóp mông nữ tiếp viên một cái, nói: “Hôm nay đến lượt cô bay cùng tôi, đi thôi.”
“Cơ trưởng, anh tới thật đúng lúc. Người này gây sự ở đây, tôi đề nghị đuổi anh ta xuống máy bay.” Nữ tiếp viên nói: “Vả lại, anh ta đang quấy rối tôi.”
Để có thể lấy lòng thanh niên, cô ta đã trực tiếp gán cho Lý Phàm một tội danh vô cớ.
Cơ trưởng nghe xong, vô thức nhìn về phía Lý Phàm. Sau khi nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường, ông ta lập tức cho rằng đối phương có ý nghĩ bẩn thỉu, hừ nói: “Theo luật bay, anh buộc lòng phải xuống máy bay.”
Nữ tiếp viên là người của ông ta, đối phương lại muốn lợi dụng, ông ta hiển nhiên không thể nhịn được.
Lý Phàm nghe vậy chỉ mỉm cười, làm như không có nghe thấy.
Sau khi cơ trưởng nhìn thấy Lý Phàm như vậy thì vô cớ tức giận, ông ta cho rằng đối phương nhất định là không tôn trọng ông.
“Anh này, có phải anh không tôn trọng tôi không?” Cơ trưởng lạnh lùng nói.
Lý Phàm hờ hững nói: “Là anh ta đến đổi chỗ ngồi với tôi, liên quan gì đến tôi.”
Cơ trưởng lập tức ngây người, lúc này nữ tiếp viên mới nói sự thật cho ông ta biết.
Sau khi cơ trưởng nghe nói ba của thanh niên là Giám đốc của sân bay, ông ta lập tức đứng về phía thanh niên, thái độ xua đuổi Lý Phàm lại trở nên nóng nảy: “Nếu anh vẫn không xuống thì tôi sẽ cho người đuổi anh xuống.”
Lúc này, nữ tiếp viên nói theo: “Nếu anh không xuống, sẽ làm chậm giờ bay của chúng tôi.”
Khi các hành khách nghe đến đây, họ không thể nào bình tĩnh được nữa, mặc dù họ rất đồng tình với Lý Phàm, nhưng lúc này cũng không có ai đứng ra nói giúp Lý Phàm.
Đối với họ mà nói, Lý Phàm sớm muộn gì cũng phải xuống máy bay, họ còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, cũng không muốn dây dưa nhiều chuyện với một người như vậy.
“Anh mau xuống máy bay đi, đừng ở đây dài dòng như vậy.”
“Dù sao, sớm muộn gì anh cũng phải xuống máy bay.”
“Thời gian của chúng tôi rất quý giá, nếu làm chậm trễ thì chính là trách nhiệm của anh.”
“…”
Toàn bộ hành khách đều bị cuỗm mất nhân phẩm, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lý Phàm. Bọn họ biết thanh niên không dễ chọc nên mới chĩa mũi nhọn vào Lý Phàm.
Trong lòng thanh niên rất phấn khích, nghĩ thầm: “Đã kêu mày sớm nhường chỗ ngồi đi rồi. Sao hả?
Chọc nhiều người nổi giận như vậy. Đáng đời! Đây là kết cục khi chống đối lại tao.”
Cơ trưởng thấy chuyện này giằng co như vậy, ông ta cũng lo lắng và yêu cầu an ninh dưới sân bay tới giải quyết chuyện này.
Nhân viên an ninh phía dưới sân bay nghe thấy có người gây chuyện, họ lập tức đi vào máy bay.
“Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi.” Cơ trưởng ra lệnh.
Các nhân viên an ninh sững người vài giây mới bắt đầu đi về phía Lý Phàm, định đuổi Lý Phàm xuống máy bay.
Lý Phàm cau mày, nhìn về phía thanh niên nói: “Hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy? Anh tên là gì?”
“Tao tên Kim Cường, ba tao là Kim Cương. Thì sao?” Thanh niên cười ngạo mạn, thứ anh ta muốn thấy là dáng vẻ tuyệt vọng của Lý Phàm.
Sau khi anh nhìn thấy Lý Phàm đứng lên, thuận thế muốn ngồi xuống.
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên tia lạnh lẽo, anh chỉ tùy tiện đẩy một cái, cả người Kim Cường đã lùi về sau vài bước và ngã xuống như chó táp phân.
Sắc mặt cơ trưởng thay đổi rõ rệt. Đây là con trai của Giám đốc sân bay, lỡ như đối phương bị thương sẽ gặp phiền phức lớn. Ông ta vỗ đùi một cái sau đó quát về phía Lý Phàm: “Mấy người các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi anh ta khỏi máy bay.”
Các nhân viên bảo vệ chậm nửa nhịp trong mấy giây, lúc này mới ra tay với Lý Phàm.
Lý Phàm dùng tán thủ, những nhân viên bảo vệ này đều không phải là đối thủ của anh, rất nhanh đã bị anh chế ngự.
Cơ trưởng sững sờ, ông ta chợt nhận ra mình đã chọc phải một người không chọc nổi.
Cơ trưởng nuốt nước miếng, trong lòng hoàn toàn rối loạn, không biết nên làm gì.
Chẳng mấy chốc, mấy người kia đều bị Lý Phàm dễ dàng đánh gục, dường như không còn chút sức lực phản kháng.
“Anh lại dám ở đây gây chuyện. Mau, thông báo cho quầy lễ tân của sân bay.” Cơ trưởng rống lên.
Lý Phàm thấy đối phương gọi điện thoại, anh cũng không quên gọi điện cho Đội trưởng Chương.
Đội trưởng Chương là Đại đội trưởng ở Hán Thành, hễ là chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ có mặt anh ta.
Sau khi biết tình trạng của Lý Phàm, sắc mặt anh ta sa sầm lại. Anh ta không ngờ trên máy bay lại xảy ra chuyện như vậy.
“Anh Lý, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp anh xử lý. Đám người đó, tôi sẽ khiển trách bọn họ đàng hoàng.”