Cô gái ở quầy chuyển từ thái độ lạnh nhạt với Lý Phàm sang thái độ nhiệt tình chỉ trong cái chớp mắt, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của anh ta, cô ta liền biết đối phương giàu có, hơn nữa mỗi lần đến đây, anh ta đều tiêu ít nhất là mấy trăm triệu.
Khách quen như vậy, cô đương nhiên phải nịnh rồi. Sau một thời gian làm ở đây, cô ta đã luyện được khả năng nghe lời đoán ý, thấy đối phương dẫn theo một cô gái, tuy rằng không giống với mười mấy cô gái trước đây anh ta đưa đến nhưng lúc này cô ta vẫn không quên nói hùa theo anh ta.
Người được gọi là anh Vương đó hiển nhiên là một anh chàng nhà giàu, anh chàng nhà giàu nghe xong thì trong lòng vô cùng thoải mái, anh ta nói với cô gái có dáng người quyến rũ mà mình đang ôm: "Nào, em muốn mua gì anh sẽ mua hết cho em”
Theo thang điểm mười thì vẻ ngoài của cô gái được bảy điểm, nếu tính luôn dáng người hấp dẫn thì phải tám điểm.
"Thật vậy sao, cảm ơn anh Vương."
Cô gái đó đã nhìn trúng ví tiền của anh ta nên sau khi nghe cậu Vương hùng hồn nói mua cho mình thì cô ta rất là vui vẻ, nũng nịu ậm ừ khiển lòng người ta phải tê dại.
Trong lòng cậu Vương rất hài lòng, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Người phụ nữ ngắm nghía một lát, cuối cùng chọn sợi dây chuyền kim cương mấy trăm triệu.
Cậu Vương chẳng hề đau lòng, để cua được đối phương, anh sẵn sàng bỏ ra mấy trăm triệu, nên dứt khoát lấy thẻ ngân hàng ra.
Cô gái bán hàng và người đẹp được cậu Vương ôm nhìn thấy cảnh tượng này, thì không khỏi sùng bái nói: “Cậu Vương, dáng vẻ rút thẻ ngân hàng của anh rất đẹp trai”
Lý Phàm nghe vậy thì trong lòng chẳng còn gì để nói, không khỏi nổi da gà khắp người, chuyện quái quỷ gì thế này, gì mà dáng vẻ rút thẻ ngân hàng rất đẹp trai, rõ ràng đang thêm tiền của người ta.
Nhưng Lý Phàm không nói gì, một người vì vóc dáng, một người vì tiền, nên chuyện giao dịch như vậy rất phổ biến.
Cô gái bán hàng nhận lấy bằng hai tay, sau khi quẹt thẻ thành công, thì đóng gói cho cậu Vương. Giờ cậu Vương vẫn không quên khiêu khích nhìn Lý Phàm, rồi mỉa mai: “Thế nào, anh có hâm mộ bạn gái tôi không?”
Lý Phàm khẽ cười, xem như không nghe thấy. Đúng lúc này, bỗng có người ôm chầm lấy Lý Phàm.
Lý Phàm ngửi thấy mùi nước hoa xộc vào mũi, thì đã đoán ra được là ai rồi: “Sao em lại tới đây?”