Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dù vậy cũng không nên nóng vội, trước mắt bên cạnh Lý Phàm còn có những người khác, hơn nữa chỗ này không thích hợp đánh nhau."

Ánh sáng trong mắt Trương Gia Đông lóe lên, hắn ta nghĩ lúc này không thích hợp đế sống mái với Lý Phàm, bởi vì trong lòng Trương Gia Đông vẫn nhớ nhung Cố Họa Y, rất muốn giết chết Lý Phàm trước mắt Cố Họa Y, để chứng minh cho cô biết hắn ta mạnh hơn Lý Phạm nhiều.

"Nếu anh sợ thì cứ làm tiếp ứng đi, tự tôi đi đối phó anh ta."

Trần Phú lấy ra đôi móng sắt hợp kim titan đeo vào tay, ngẩng đầu nhìn Trương Gia Đông, lạnh lùng nói: "Thứ mà chiến sĩ cần chính là không ngừng chiến đấu, chúng ta đã không thể nào trở lại như trước kia được nữa. Trả thù là niềm hy vọng duy nhất chống đỡ tôi sống đến bây giờ, mà lúc này đây cơ hội trả thù đã ở trước mắt, tôi không muốn vuột mất."

"Trước đây cũng là liều mạng, nhưng liều mạng không đồng nghĩa với lỗ mãng, nếu anh gặp chuyện không may tôi sẽ nhặt xác giúp anh."

Trương Gia Đông tránh đường, tỏ ý hắn ta sẽ không đi cùng Trần Phú.

Trần Phú cười lạnh lùng, bước qua Trần Qua Đống nói: "Kẻ yếu hèn!"

Trương Gia Đông nhìn bóng dáng Trần Phú biến mất trong hành lang, bất chợt mỉm cười.

"Thà yếu hèn còn hơn mất mạng. Chỉ có sống mới có cơ hội. Kẻ liều lĩnh luôn làm hỏng chuyện. Dù đã trở thành nửa người nửa quỷ nhưng tôi vẫn giữ được tỉnh táo."

Trương Gia Đông khẽ nói, sau đó thu dọn đồ đạc, không chút do dự rời đi, còn chín ngày nữa, hắn ta vẫn còn thời gian tìm được điểm yếu của Lý Phàm.

"Hai người phụ nữ kia dường như đều là điểm yếu của Lý Phàm. Lý Phàm chết tiệt, đã có Cố Họa Y rồi thế mà còn bắt cá hai tay. Tao nhất định sẽ khiến mày chết trước mặt Cố Họa Y. Lúc này là cơ hội tốt nhất để đi bắt Cố Họa Y, cứ để Trần Phú giữ chân Lý Phàm đi."

Trương Gia Đông nhanh chân rời khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm chỗ nấp an toàn để xem Trần Phú và Lý Phàm đánh nhau.

Lý Phàm nhìn sang bên kia đường, vừa thấy bóng dáng của Trần Phú liền đưa tay ra khẽ đẩy Bát gia bên cạnh.

"Dẫn theo đám người của các ông tránh xa một chút, bằng không lát nữa bị thương thì đừng trách tôi không nhắc trước."

Bát gia thoáng ngây ra, sau đó nhìn theo tầm mắt của Lý Phàm thì thấy Trần Phú đang đến gần.

Bước chân của Trần Phú nặng nề, mỗi khi hắn ta cất bước là mặt đất dưới chân sẽ lõm xuống và nứt ra. Hắn ta đang tích lũy khí thế.

Giống như tích lũy cơn giận trước khi ra đòn trí mạng trong game. Trần Phú bước đi với giá trị tức giận ban đầu là hai trăm năm mươi điểm, mỗi lần hắn ta bước thêm một bước thì được tính thêm hai điểm. Giờ đây, thước đo tức giận đã tích lũy đến điểm MAX, có thể ra đòn bất cứ lúc nào.

Bát gia nhìn vết nứt trên mặt đất cùng với khí thế trên người Trần Phú lúc này, các cơ quan nội tạng trong người ông ta co rút thành một đống, ông ta cảm thấy lông tóc sau lưng đã dựng ngược cả lên.

Bát gia cũng coi như người có kinh nghiệm nhìn thấy nhiều loại cao thủ, nhưng ông ta chưa từng thấy người nào có thể đẩy khí thế của mình lên tới mức này. Lúc này Trần Phú khiến Bát gia có cảm giác giống như nhìn thấy vị thượng tướng quân có thể lấy đầu tướng quân trong hàng triệu quân.

"Người này là ai? Khí thế của hắn ta đúng là không tầm thường, thiếu chủ hay là cậu về trước đi. Tôi sẽ dẫn người bảo vệ sau lưng cậu!" Bát gia cố nén sợ hãi nói, lúc nói chuyện giọng nói còn runn run.

Lúc này những vệ sĩ đi theo Bát gia đến cũng run rẩy không thôi. Chỉ riêng khí thế của Trần Phú lúc này cũng khiến bọn họ kinh ngạc tột độ, thậm chí bọn họ còn mất luôn ý chí chống trả.

"Không cần các người hy sinh vô ích, mau dẫn người của ông rời khỏi nơi đây đi." Lý Phàm hờ hững nói, sau đó lại móc một điếu thuốc ra ngậm trên môi, dường như khí thế của Trần Phú không hề ảnh hưởng gì tới anh.

Bát gia không dám do dự, ông ta cũng đã bày tỏ lòng trung thành rồi, nếu còn ở đây giả vờ giả vịt nữa thì rất có lỗi với bản thân.

"Thiếu chủ, cậu phải cẩn thận, chúng tôi sẽ ở bên cạnh, có thể xông lên giúp cậu bất cứ lúc nào!"

Bát gia nói xong thì nhanh chóng lùi về sau, dẫn đám vệ sĩ lui vào trong khách sạn.

"Trời ơi, rốt cuộc thiếu chủ đã đắc tội với cao thủ nào rồi? Khí thế này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Nếu thiếu chủ bị đánh chết thật... Sao tôi lại xui thế này? Chẳng lẽ tôi là Thiên Sát Cô Tinh xuống trần thế hại người sao?"

Bát gia hơi nghi ngờ cuộc đời mình, ông ta nghĩ mãi không ra tại sao mình lại xui xẻo như vậy. Khó khăn lắm ông ta mới quyết định nương nhờ Lý Phàm, thế mày giờ này đây lại sắp có một người đàn ông mạnh mẽ, hung dữ đến giết Lý Phàm rồi.

"Bát gia, chúng ta vẫn nên lùi sâu vào trong đi, e là chỗ này không an toàn đâu. Tôi nghĩ tốt nhất là nên rời khỏi đây luôn."

"Nói đúng lắm. Chúng ta không phải là đối thủ của người kia. Dù có xông lên nộp mạng cũng cản không được ba giây, sức chiến đấu của chúng ta hoàn toàn cùng đẳng cấp với hắn ta."

Bọn vệ sĩ hoảng hốt không thôi. Không ai còn ý chí chiến đấu, chỉ muốn nhanh chân chạy thoát thân.

Bát gia do dự một hồi, thấy mình đã xui xẻo đến mức này phải đi làm một ván xì-tố mới phải.

Ở đây chờ Lý Phàm, rất có thể sẽ có kết quả tốt nhưng nếu chuồn đi luôn thì ông ta đúng là xui xẻo tám đời.

"Nếu muốn thì các người đi trước đi, tôi muốn ở đây sống chết có nhau với thiếu chủ!"

Thấy Bát gia nói đã như vậy, bọn vệ sĩ quả thật cũng không dám khuyên nữa chỉ đành bày ra vẻ mặt đau khổ đứng bên cạnh Bát gia.

Trần Phú dừng lại cách Lý Phàm năm mét, nhìn chằm chằm anh sau đó chậm rãi giơ móng tay sắt hợp kim titan sắc bén lên.

"Lỳ Phàm, mày không ngờ tao có thể trở về đúng không? Trước kia mày mạnh hơn tao nhưng bây giờ tao mạnh hơn mày nhiều. Tao cố chịu đựng dáng vẻ xấu xí nửa người nửa quỷ này chính là vì muốn trở trả thù mày. Hãy chịu đựng lửa giận của tao đi!"

"Ngây thơ, không ngờ mày lại trở thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Để tao đoán xem, mày hẳn là Trần Phú, nhân viên phục vụ rác rưởi trong quán cà phê kia đúng không?"

"Mày! Đáng chết!"

Trần Phú bỗng quát lên, hai chân nặng nề giẫm xuống sàn xi măng, sàn xi măng ầm ầm lún xuống tạo thành một cái hố cực lớn.

Sau khi Bát gia nhìn thấy Trần Phú ra, đòn nền xi măng lập tức lõm xuống thành cái hố thì chỉ biết há hốc mồm.

"Má ơi, sức mạnh bộc phát trong nháy mắt lại mạnh như vậy, hắn ta là người hay quái vật vậy?"

Trần Phú là con người, nhưng cũng không phải là một con người thật sự, vì hắn ta đã sử dụng nhiều loại thuốc thí nghiệm khác nhau, nên bây giờ hắn ta giống một cỗ máy giết người hơn.

Trần Phú đạp chân xuống đất tung người lên nện vào Lý Phàm như viên đại, móng tay sắt trên hai bàn tay thu trước ngực, đợi đến lúc đụng vào Lý Phàm sẽ ra đòn bất ngờ ý đồ muốn mổ bụng Lý Phàm hòng một đòn giết chết anh.

Lý Phàm lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn Trần Phú tung người tới, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường.

"Chỉ mạnh hơn thôi sao? Đúng là cái đồ ngu hết chỗ nói."

Lý Phàm trêu chọc một câu sau đó khẽ đá ra một cước.

Tuy cú đá kia nhìn có vẻ rất nhẹ nhưng thật ra lại ẩn chứa sức mạnh kinh người, hoàn toàn không giống vẻ nhẹ nhàng bên ngoài của nó.

Trần Phú hoàn toàn phớt lờ cú đá nhẹ nhàng kia của Lý Phàm đồng thời hắn ta cũng không có ý định đổi từ tấn công sang phòng thủ.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK