Ở nơi xa, Kim Phi không nhịn được giơ một ngón tay cái lên với Trần Văn Viễn.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất hiểu những cô nương này, biết trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khuyên bảo bọn họ, trực tiếp nói thẳng công ơn dưỡng dục của cha mẹ ra.
Cho dù là đời trước hay Đại Khang, đạo hiếu luôn là điều quan trọng nhất trong văn hóa.
Người đầu tiên phải xin lỗi khi đi tìm cái chết chính là cha mẹ.
Làm như vậy, tuy trong đó có chút ý tứ áp chế và ràng buộc đạo đức, nhưng Kim Phi thật sự không nghĩ ra biện pháp. khác tốt hơn.
Chỉ có thể tìm cho các cô nương một lí do sống sót trước, sau đó lại nghĩ cách từ từ khuyên bảo.
Bây giờ xem ra, biện pháp của Trần Văn Viễn bắt đầu có tác dụng rồi.
Không ít cô nương nghe diễn viên hô hét xong, khuôn mặt dần trở nên kiên nghị.
Mỗi lần diễn xuất, xung quanh sân khấu chỉ có hơn một ngàn người ngồi được.
Không phải sân khấu nhỏ không ngồi được, mà là Đại Khang không có mic, cũng chẳng có loa, nếu có quá nhiều người xem tụ tập, người ở xa sẽ không nghe thấy trên sân khấu đang nói gì.
Hơn một ngàn bá tánh này xem xong, hơn một ngàn bá tánh còn lại tiếp tục tới đây.
Thế này yêu cầu nhóm vũ nương và nhân viên hộ tống phải biểu diễn không ngừng.
Cùng ngày, bọn họ diễn tổng cộng ba lần.
Các diễn viên khác còn tốt, cho dù là nhân viên hộ tống hay vũ nương tập luyện vũ đạo từ nhỏ, thể chất vẫn theo kịp.
'Vất vả nhất là người vào vai Hàn Phong.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giọng nói của nhân viên hộ tống này hoàn toàn khàn đặc, nói cũng chẳng rõ.
Không còn cách nào khác, Kim Phi đành để Hầu Tử tìm một nhân viên hộ tống lanh lợi lần nữa, học thuộc kịch bản suốt đêm.
Ngày hôm sau, tiếp tục biểu diễn.
Bá tánh ngày đầu tiên xem xong, sau khi về thì kể câu chuyện ra cho những chưa xem, cho nên vào buổi biểu diễn ngày hôm sau, các bá tánh khá bình tĩnh.
Ít nhất không phát sinh thêm tình huống cô nương muốn xông lên sân khấu căn chết diễn viên.
“Lão Hàn, ngươi thật sự không tức giận chứ?” Trần Văn Viễn có chút chột dạ hỏi.
Theo truyền thống quan niệm Đại Khang, cưới cô gái mất trinh tiết làm vợ, bị gọi là “đổ vỏ”.
Trong chuyện xưa này, Hàn Phong tương đương với kẻ 'đổ vỏ.
Dù trước đó từng bàn bạc với Hàn Phong, hơn nữa nhân vật này là do Kim Phi sửa chữa bổ sung, anh ta cầm bút viết ra.
“Không sao, chỉ cần có thể giúp các cô nương không tự sát, đừng nói để ta làm kẻ đổ vỏ trong truyện, cho dù thật, ta cũng nhận!”
Hàn Phong cười nói: “Không phải tiên sinh đã nói à, người đẹp chia làm nhiều loại, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất”
“Nếu Hàn tráng sĩ nghĩ vậy, thế tốt nhất là cưới một cô nương trên mặt có dấu ấn đi.”
Thanh Diên cười nói: “Sáng nay, đã có mấy cô nương chạy đến hậu trường hỏi, nguyên mẫu của nam chính là Hàn tiên sinh, vậy nguyên mẫu của nữ chính là ai.”
“Thanh Diên cô nương, cô như vậy hơi quá mức rồi đấy?”
Hàn Phòng còn chưa tỏ thái độ, Đại Lưu đã không đồng ý trước.
Kim Phi cũng läc đầu: “Chuyện thì có thể diễn như vậy, nhưng không phải diễn giả thành thật.”
“Không, tiên sinh, ta thật sự muốn bàn bạc chuyện này với ngài một chút.”
Nói tới đây, một nam nhân cao lớn như Hàn Phong, đột nhiên hơi ngại ngùng: “Ở trong trại tù binh, ta thật sự gặp được một cô nương, rất vừa ý."
“Thật hay giả thế?” Kim Phi hoài nghỉ nói: “Lão Hàn, ngươi đừng vì chuyện này mà lấy chuyện hạnh phúc cả đời của mình và cô nương kia ra nói giỡn.”
“Đương nhiên là thật...” Hàn Phong ngại ngùng nói.
“Ai thế?” Kim Phi tò mò hỏi.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất hiểu những cô nương này, biết trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khuyên bảo bọn họ, trực tiếp nói thẳng công ơn dưỡng dục của cha mẹ ra.
Cho dù là đời trước hay Đại Khang, đạo hiếu luôn là điều quan trọng nhất trong văn hóa.
Người đầu tiên phải xin lỗi khi đi tìm cái chết chính là cha mẹ.
Làm như vậy, tuy trong đó có chút ý tứ áp chế và ràng buộc đạo đức, nhưng Kim Phi thật sự không nghĩ ra biện pháp. khác tốt hơn.
Chỉ có thể tìm cho các cô nương một lí do sống sót trước, sau đó lại nghĩ cách từ từ khuyên bảo.
Bây giờ xem ra, biện pháp của Trần Văn Viễn bắt đầu có tác dụng rồi.
Không ít cô nương nghe diễn viên hô hét xong, khuôn mặt dần trở nên kiên nghị.
Mỗi lần diễn xuất, xung quanh sân khấu chỉ có hơn một ngàn người ngồi được.
Không phải sân khấu nhỏ không ngồi được, mà là Đại Khang không có mic, cũng chẳng có loa, nếu có quá nhiều người xem tụ tập, người ở xa sẽ không nghe thấy trên sân khấu đang nói gì.
Hơn một ngàn bá tánh này xem xong, hơn một ngàn bá tánh còn lại tiếp tục tới đây.
Thế này yêu cầu nhóm vũ nương và nhân viên hộ tống phải biểu diễn không ngừng.
Cùng ngày, bọn họ diễn tổng cộng ba lần.
Các diễn viên khác còn tốt, cho dù là nhân viên hộ tống hay vũ nương tập luyện vũ đạo từ nhỏ, thể chất vẫn theo kịp.
'Vất vả nhất là người vào vai Hàn Phong.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giọng nói của nhân viên hộ tống này hoàn toàn khàn đặc, nói cũng chẳng rõ.
Không còn cách nào khác, Kim Phi đành để Hầu Tử tìm một nhân viên hộ tống lanh lợi lần nữa, học thuộc kịch bản suốt đêm.
Ngày hôm sau, tiếp tục biểu diễn.
Bá tánh ngày đầu tiên xem xong, sau khi về thì kể câu chuyện ra cho những chưa xem, cho nên vào buổi biểu diễn ngày hôm sau, các bá tánh khá bình tĩnh.
Ít nhất không phát sinh thêm tình huống cô nương muốn xông lên sân khấu căn chết diễn viên.
“Lão Hàn, ngươi thật sự không tức giận chứ?” Trần Văn Viễn có chút chột dạ hỏi.
Theo truyền thống quan niệm Đại Khang, cưới cô gái mất trinh tiết làm vợ, bị gọi là “đổ vỏ”.
Trong chuyện xưa này, Hàn Phong tương đương với kẻ 'đổ vỏ.
Dù trước đó từng bàn bạc với Hàn Phong, hơn nữa nhân vật này là do Kim Phi sửa chữa bổ sung, anh ta cầm bút viết ra.
“Không sao, chỉ cần có thể giúp các cô nương không tự sát, đừng nói để ta làm kẻ đổ vỏ trong truyện, cho dù thật, ta cũng nhận!”
Hàn Phong cười nói: “Không phải tiên sinh đã nói à, người đẹp chia làm nhiều loại, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất”
“Nếu Hàn tráng sĩ nghĩ vậy, thế tốt nhất là cưới một cô nương trên mặt có dấu ấn đi.”
Thanh Diên cười nói: “Sáng nay, đã có mấy cô nương chạy đến hậu trường hỏi, nguyên mẫu của nam chính là Hàn tiên sinh, vậy nguyên mẫu của nữ chính là ai.”
“Thanh Diên cô nương, cô như vậy hơi quá mức rồi đấy?”
Hàn Phòng còn chưa tỏ thái độ, Đại Lưu đã không đồng ý trước.
Kim Phi cũng läc đầu: “Chuyện thì có thể diễn như vậy, nhưng không phải diễn giả thành thật.”
“Không, tiên sinh, ta thật sự muốn bàn bạc chuyện này với ngài một chút.”
Nói tới đây, một nam nhân cao lớn như Hàn Phong, đột nhiên hơi ngại ngùng: “Ở trong trại tù binh, ta thật sự gặp được một cô nương, rất vừa ý."
“Thật hay giả thế?” Kim Phi hoài nghỉ nói: “Lão Hàn, ngươi đừng vì chuyện này mà lấy chuyện hạnh phúc cả đời của mình và cô nương kia ra nói giỡn.”
“Đương nhiên là thật...” Hàn Phong ngại ngùng nói.
“Ai thế?” Kim Phi tò mò hỏi.