“Sao thế?” Kim Phi mơ mơ màng màng hỏi.
Châu Nhi thoáng nhìn Cửu công chúa đang ngủ say, cô ấy nhoài người cúi xuống, nhỏ giọng bên tai Kim Phi: “Người trên Trấn Viễn số một đã trở lại."
Kim Phi nghe xong thì thấy tỉnh táo hẳn.
Thành Du Quan đã bị mất liên lạc một đoạn thời gian rồi, Kim Phi vẫn luôn lo lăng, giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Kim Phi cẩn thận xốc chăn lên, y ra hiệu cho Châu Nhi lấy quần áo đang treo trên giá lại đây.
Châu Nhi là tỳ nữ bên người Cửu công chúa, cô ấy vẫn ở gian ngoài của phòng ngủ Cửu công chúa, ngay một cái cửa giữa hai người cũng không có, chỉ cách nhau một cái bình phong.
Lúc ban đầu Kim Phi không quen, y không muốn cho Châu Nhi ở đây, nhưng Châu Nhi lại không nghe lời y, Kim Phi không đánh được cô ấy thì chỉ có thể mặc kệ cô ấy ở đó.
Sau này lâu dần Kim Phi cũng dần dần quen.
Cho dù Kim Phi và Châu Nhi đã hết sức cẩn thận, nhưng họ vẫn đánh thức Cửu công chúa.
Cửu công chúa ho khan một tiếng, mở mắt.
Cô ấy giơ tay sờ soạng chỗ bên cạnh, không thấy Kim Phi, thì chống tay nhổm dậy.
Cô ấy thấy Châu Nhi đang giúp Kim Phi buộc đai lưng, nhíu mày hỏi: “Phu quân, sao vậy?”
“Không có gì đâu, nàng ngủ tiếp một lát đi.” Kim Phi tiến lên đỡ cổ Cửu công chúa, để cô ấy nằm xuống gối.
Nhưng y vừa buông tay, thì Cửu công chúa lại nhổm dậy: “Chàng mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, bằng không sao †a có thể ngủ được?”
Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì Châu Nhi không thể ở nửa đêm đánh thức Kim Phi được.
Kim Phi thấy cô ấy đã tỉnh rồi thì đành phải nói: “Châu Nhi nói người trên Trấn Viễn số một đã trở về, ta muốn đến hỏi tình
hình thành Du Quan ra sao.”
“Vậy sao chàng không gọi ta?” Cửu công chúa oán trách: “Châu Nhị, lấy quần áo!”
Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ được nữa, đành phải cùng Châu Nhi giúp cô ấy mặc quần áo.
Hồng An đã chờ ở cửa thư phòng từ lâu, anh ta nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến thì vội vàng khom người hành lễ: “Tiên sinh, bệ hại”
“Vào trong rồi nói!”
Kim Phi dẫn Cửu công chúa và Hồng An vào thư phòng.
Y thấy hai mắt Hồng An đỏ bừng thì biết Hồng An đã rất lâu chưa ngủ.
Y ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Hồng An một chén trà, sau đó hỏi: “Thành Du Quan sao rồi?”
“Không tốt lắm...”
Hồng An tiếp nhận chén trà, rồi bắt đầu kể về tình hình thành Du Quan.
Khi nghe được Tấn vương lại phái người phối hợp người Đông Man tấn công thành nam, Kim Phi và Cửu công chúa đều tức giận nghiến răng.
Khi biết thi thể xếp chồng dưới thành Du Quan cao bằng tường thành, nhân viên hộ tống cũng thương vong nặng nề, sắc mặt của Kim Phi và Cửu công chúa càng thêm khó coi.
Bọn họ đã đoán được rằng thành Du Quan có thể sẽ bị tấn công từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng họ không ngờ rằng vua Đông Man sẽ xuống tay thâm độc như vậy.
Nghe tới việc Trấn Viễn số một bị bè gỗ đánh chìm, Kim Phi và Cửu công chúa đều mở to mắt nhìn.
“Ngươi nói gì cơ?” Kim Phi trừng mắt nhìn Hồng An, hỏi: “Trấn Viễn số một bị đánh chìm hả?”
Hồng An đau khổ, kể lại từ đầu tới cuối quá trình Trấn Viễn số một bị đánh chìm.
“Kim Bằng làm ăn kiểu gì thế không biết, một con thuyền chiến hạm to như thế, mà có thể bị bè gỗ đánh chìm!”
Cửu công chúa tức giận đến mức ném chén trà trong tay đi.
Vốn Kim Phi cũng rất tức giận, nhưng y nhìn thấy Cửu công chúa giận dữ như vậy thì lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Cửu công chúa từng sinh non, gần đây cô ấy lại quá bận rộn chính vụ, thai nhi vốn đã không ổn, nay càng không thể kích động.
Kim Phi gật đầu về phía Châu Nhi, chuyển hướng đề tài: “Đi thông báo với Lương ca, Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây!”
Châu Nhi thoáng nhìn Cửu công chúa đang ngủ say, cô ấy nhoài người cúi xuống, nhỏ giọng bên tai Kim Phi: “Người trên Trấn Viễn số một đã trở lại."
Kim Phi nghe xong thì thấy tỉnh táo hẳn.
Thành Du Quan đã bị mất liên lạc một đoạn thời gian rồi, Kim Phi vẫn luôn lo lăng, giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Kim Phi cẩn thận xốc chăn lên, y ra hiệu cho Châu Nhi lấy quần áo đang treo trên giá lại đây.
Châu Nhi là tỳ nữ bên người Cửu công chúa, cô ấy vẫn ở gian ngoài của phòng ngủ Cửu công chúa, ngay một cái cửa giữa hai người cũng không có, chỉ cách nhau một cái bình phong.
Lúc ban đầu Kim Phi không quen, y không muốn cho Châu Nhi ở đây, nhưng Châu Nhi lại không nghe lời y, Kim Phi không đánh được cô ấy thì chỉ có thể mặc kệ cô ấy ở đó.
Sau này lâu dần Kim Phi cũng dần dần quen.
Cho dù Kim Phi và Châu Nhi đã hết sức cẩn thận, nhưng họ vẫn đánh thức Cửu công chúa.
Cửu công chúa ho khan một tiếng, mở mắt.
Cô ấy giơ tay sờ soạng chỗ bên cạnh, không thấy Kim Phi, thì chống tay nhổm dậy.
Cô ấy thấy Châu Nhi đang giúp Kim Phi buộc đai lưng, nhíu mày hỏi: “Phu quân, sao vậy?”
“Không có gì đâu, nàng ngủ tiếp một lát đi.” Kim Phi tiến lên đỡ cổ Cửu công chúa, để cô ấy nằm xuống gối.
Nhưng y vừa buông tay, thì Cửu công chúa lại nhổm dậy: “Chàng mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, bằng không sao †a có thể ngủ được?”
Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì Châu Nhi không thể ở nửa đêm đánh thức Kim Phi được.
Kim Phi thấy cô ấy đã tỉnh rồi thì đành phải nói: “Châu Nhi nói người trên Trấn Viễn số một đã trở về, ta muốn đến hỏi tình
hình thành Du Quan ra sao.”
“Vậy sao chàng không gọi ta?” Cửu công chúa oán trách: “Châu Nhị, lấy quần áo!”
Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ được nữa, đành phải cùng Châu Nhi giúp cô ấy mặc quần áo.
Hồng An đã chờ ở cửa thư phòng từ lâu, anh ta nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến thì vội vàng khom người hành lễ: “Tiên sinh, bệ hại”
“Vào trong rồi nói!”
Kim Phi dẫn Cửu công chúa và Hồng An vào thư phòng.
Y thấy hai mắt Hồng An đỏ bừng thì biết Hồng An đã rất lâu chưa ngủ.
Y ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Hồng An một chén trà, sau đó hỏi: “Thành Du Quan sao rồi?”
“Không tốt lắm...”
Hồng An tiếp nhận chén trà, rồi bắt đầu kể về tình hình thành Du Quan.
Khi nghe được Tấn vương lại phái người phối hợp người Đông Man tấn công thành nam, Kim Phi và Cửu công chúa đều tức giận nghiến răng.
Khi biết thi thể xếp chồng dưới thành Du Quan cao bằng tường thành, nhân viên hộ tống cũng thương vong nặng nề, sắc mặt của Kim Phi và Cửu công chúa càng thêm khó coi.
Bọn họ đã đoán được rằng thành Du Quan có thể sẽ bị tấn công từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng họ không ngờ rằng vua Đông Man sẽ xuống tay thâm độc như vậy.
Nghe tới việc Trấn Viễn số một bị bè gỗ đánh chìm, Kim Phi và Cửu công chúa đều mở to mắt nhìn.
“Ngươi nói gì cơ?” Kim Phi trừng mắt nhìn Hồng An, hỏi: “Trấn Viễn số một bị đánh chìm hả?”
Hồng An đau khổ, kể lại từ đầu tới cuối quá trình Trấn Viễn số một bị đánh chìm.
“Kim Bằng làm ăn kiểu gì thế không biết, một con thuyền chiến hạm to như thế, mà có thể bị bè gỗ đánh chìm!”
Cửu công chúa tức giận đến mức ném chén trà trong tay đi.
Vốn Kim Phi cũng rất tức giận, nhưng y nhìn thấy Cửu công chúa giận dữ như vậy thì lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Cửu công chúa từng sinh non, gần đây cô ấy lại quá bận rộn chính vụ, thai nhi vốn đã không ổn, nay càng không thể kích động.
Kim Phi gật đầu về phía Châu Nhi, chuyển hướng đề tài: “Đi thông báo với Lương ca, Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây!”