Dù Hồng Đào Bình có ngốc nghếch thế nào thì lúc này cuối cùng cũng nhận ra quản gia có gì đó không ổn.
"Nhị thúc, ngài vừa nói gì vậy?"
Hồng Đào Bình buồn bực hỏi: "Cái gì mà đá văng ra với chống cự?"
"Thiếu gia à, sao lúc này lại tới đây, ngài còn không hiểu ư?"
Quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, Kim Phi tặng cỏ quấn chân cho ngài là có ý gì, tức là đang cản trở ngài! Để cho mọi người xem, tức là đang cản trở tất cả mọi người!"
"Cái gì với cái gì cơ?"
Hồng Đào Bình dở khóc dở cười nói: "Kim tiên sinh tặng cỏ quấn chân cho ta vì nó ngon, y còn bảo †a mang về cho mọi người nếm thử!"
"Kim Phi lại cho ngài ăn cỏ quấn chân ư?"
Quản gia lập tức nổi giận: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục được, sao hắn có thể sỉ nhục thiếu gia như vậy?"
"Nhị thúc, ngài nghĩ đi đâu vậy, Kim tiên sinh không phải đang làm nhục ta, y cũng ăn mà." Hồng Đào Bình mỉm cười, mở nắp chậu đồ ăn ra: "Ngài nếm thử đi, ngon lắm!"
Quản gia ló đầu nhìn vào khay đồ ăn, nghỉ ngờ hỏi: “Đây là cỏ quấn chân à?”
“Đúng vậy, chỉ là bị tiên sinh cắt thành từng mảnh nhỏ.” Hồng Đào Bình đưa chậu rau về phía trước: “Nhị thúc, nếm thử xeml”
“Thật sự có thể ăn được à?" Quản gia vẫn còn do dự.
"Đương nhiên," Hồng Đào Bình nói: “Kim tiên sinh và Trịnh tướng quân đều đã ăn rồi, nếu ta không nhanh tay, ta đã không thể lấy được nửa chậu này rồi."
Quản gia hiểu Hồng Đào Bình rất rõ, biết anh ta không thể nói đùa với mình nên bán tín bán nghỉ, bẻ gấy hai nhánh cây bên cạnh, gắp một sợi rong biển lên bỏ vào miệng.
Sau khi bỏ vào miệng, mùi vị khác thường và khó nhai nuốt cũng không xuất hiện, thay vào đó nó có vị rất ngon.
"Nhị thúc, thế nào? Ta không lừa ngài chứ?" Hồng Đào Bình đắc chí hỏi.
"Đây thật sự là cỏ quấn chân à?"
Cho dù đã ăn vào miệng, nhưng vẻ mặt của quản gia vẫn không thể tin được như trước: "Cỏ quấn chân có thể ăn à?"
"Nhị thúc, ngài còn muốn ta nói thêm mấy lần nữa, đó thực sự là cỏ quấn chân." Hồng Đào Bình cười nói: “Cỏ quấn chân không chỉ ăn được, mà còn có rất nhiều cách ăn, rau trộn chính là một trong số đó, còn có thể hầm, hoặc xào lên ăn, đáng tiếc mấy món khác đều đã ăn hết rồi, phòng bếp hết sạch, ta không có cách nào khác để mang về cho ngài nếm thử được.
Nhưng Nhị thúc đừng lo lăng, Kim tiên sinh đã nói rồi, sau này sẽ dạy cho đầu bếp trong bến tàu, chờ sau khi bọn họ học được, ta sẽ để cho bọn họ nấu cho Nhị thúc đầu tiên”
Nếu như bình thường, quản gia nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy, chắc chăn sẽ kích động một chút, nhưng bây giờ đầu óc của ông ta hoàn toàn không ở chỗ này.
Tâm tư của Hồng Đào Bình phần lớn đều ở việc đóng thuyền, cho nên lúc đó anh ta chỉ cảm thấy rong biển rất ngon, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng quản gia lại khác, trong lòng của ông ta nhiều tâm tư hơn Hồng Đào Bình, sau khi xác nhận rong biển thực sự có thể ăn thì cũng có nhiều điều phải suy nghĩ hơn Hồng Đào Bình.
“Thiếu gia, đây chính là một cơ hội tốt đó!”
Quản gia lôi kéo tay của Hồng Đào Bình, nói: “Trên biển khắp nơi đều có cỏ quấn chân, nếu chúng ta vớt chúng lên và bán cho Trung Nguyên thì sẽ kiếm được bộn tiền, nhà họ Hồng
cũng sẽ ngày càng càng huy hoàng hơn so với trước kial"
"Bán cho Trung Nguyên?" Hồng Đào Bình nghe xong thì khế nhíu mày.
Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện này.
"Đúng vậy, thiếu gia, đây là một cơ hội tốt để chấn hưng nhà họ Hồng!"
"Nhị thúc, ngài vừa nói gì vậy?"
Hồng Đào Bình buồn bực hỏi: "Cái gì mà đá văng ra với chống cự?"
"Thiếu gia à, sao lúc này lại tới đây, ngài còn không hiểu ư?"
Quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, Kim Phi tặng cỏ quấn chân cho ngài là có ý gì, tức là đang cản trở ngài! Để cho mọi người xem, tức là đang cản trở tất cả mọi người!"
"Cái gì với cái gì cơ?"
Hồng Đào Bình dở khóc dở cười nói: "Kim tiên sinh tặng cỏ quấn chân cho ta vì nó ngon, y còn bảo †a mang về cho mọi người nếm thử!"
"Kim Phi lại cho ngài ăn cỏ quấn chân ư?"
Quản gia lập tức nổi giận: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục được, sao hắn có thể sỉ nhục thiếu gia như vậy?"
"Nhị thúc, ngài nghĩ đi đâu vậy, Kim tiên sinh không phải đang làm nhục ta, y cũng ăn mà." Hồng Đào Bình mỉm cười, mở nắp chậu đồ ăn ra: "Ngài nếm thử đi, ngon lắm!"
Quản gia ló đầu nhìn vào khay đồ ăn, nghỉ ngờ hỏi: “Đây là cỏ quấn chân à?”
“Đúng vậy, chỉ là bị tiên sinh cắt thành từng mảnh nhỏ.” Hồng Đào Bình đưa chậu rau về phía trước: “Nhị thúc, nếm thử xeml”
“Thật sự có thể ăn được à?" Quản gia vẫn còn do dự.
"Đương nhiên," Hồng Đào Bình nói: “Kim tiên sinh và Trịnh tướng quân đều đã ăn rồi, nếu ta không nhanh tay, ta đã không thể lấy được nửa chậu này rồi."
Quản gia hiểu Hồng Đào Bình rất rõ, biết anh ta không thể nói đùa với mình nên bán tín bán nghỉ, bẻ gấy hai nhánh cây bên cạnh, gắp một sợi rong biển lên bỏ vào miệng.
Sau khi bỏ vào miệng, mùi vị khác thường và khó nhai nuốt cũng không xuất hiện, thay vào đó nó có vị rất ngon.
"Nhị thúc, thế nào? Ta không lừa ngài chứ?" Hồng Đào Bình đắc chí hỏi.
"Đây thật sự là cỏ quấn chân à?"
Cho dù đã ăn vào miệng, nhưng vẻ mặt của quản gia vẫn không thể tin được như trước: "Cỏ quấn chân có thể ăn à?"
"Nhị thúc, ngài còn muốn ta nói thêm mấy lần nữa, đó thực sự là cỏ quấn chân." Hồng Đào Bình cười nói: “Cỏ quấn chân không chỉ ăn được, mà còn có rất nhiều cách ăn, rau trộn chính là một trong số đó, còn có thể hầm, hoặc xào lên ăn, đáng tiếc mấy món khác đều đã ăn hết rồi, phòng bếp hết sạch, ta không có cách nào khác để mang về cho ngài nếm thử được.
Nhưng Nhị thúc đừng lo lăng, Kim tiên sinh đã nói rồi, sau này sẽ dạy cho đầu bếp trong bến tàu, chờ sau khi bọn họ học được, ta sẽ để cho bọn họ nấu cho Nhị thúc đầu tiên”
Nếu như bình thường, quản gia nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy, chắc chăn sẽ kích động một chút, nhưng bây giờ đầu óc của ông ta hoàn toàn không ở chỗ này.
Tâm tư của Hồng Đào Bình phần lớn đều ở việc đóng thuyền, cho nên lúc đó anh ta chỉ cảm thấy rong biển rất ngon, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng quản gia lại khác, trong lòng của ông ta nhiều tâm tư hơn Hồng Đào Bình, sau khi xác nhận rong biển thực sự có thể ăn thì cũng có nhiều điều phải suy nghĩ hơn Hồng Đào Bình.
“Thiếu gia, đây chính là một cơ hội tốt đó!”
Quản gia lôi kéo tay của Hồng Đào Bình, nói: “Trên biển khắp nơi đều có cỏ quấn chân, nếu chúng ta vớt chúng lên và bán cho Trung Nguyên thì sẽ kiếm được bộn tiền, nhà họ Hồng
cũng sẽ ngày càng càng huy hoàng hơn so với trước kial"
"Bán cho Trung Nguyên?" Hồng Đào Bình nghe xong thì khế nhíu mày.
Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện này.
"Đúng vậy, thiếu gia, đây là một cơ hội tốt để chấn hưng nhà họ Hồng!"