Ví dụ như Tả Phi Phi, đến kênh Hoàng Đồng, bèn tự giác ở chung với Kim Phi.
Ai ngờ sau khi Đường Đông Đông đến kênh Hoàng Đồng, cũng không vào phòng của Kim Phi ngủ, mà lại tới căn hầm của binh lính nữ, cô ấy lấy lý do lần đầu tiên dẫn binh, muốn sống cùng với binh lính nữ, vậy mới làm quen với việc quân nhanh được.
Lý do này quá hợp tình hợp lý, cho dù Quan Hạ Nhi không vui, cũng chẳng thể đến doanh trại binh lính nữ kéo Đường Đông Đông ra ngoài được.
Vốn muốn để Kim Phi và Đường Đông Đông cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa trên đường về, kết quả lại bị Đường Đông Đông từ chối.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi và Đường Đông Đông lại quen tật xấu rồi, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Cô hạ rèm cửa xuống, tức xì khói nói: “Dù sao Vũ Dương
cũng đã ban hôn, ta xem hai người còn có thể không nghe theo đến lúc nào!”
Bên ngoài vương thành Đảng Hạng. Một đoàn người băng qua gió tuyết, đi tới cửa thành Nam.
Lý Lăng Duệ mặc một chiếc áo da dê cũ nát, đi giữa đoàn người.
Lục hoàng tử hăng hái khi xưa của Đảng Hạng, lúc này đói đến mức chỉ còn da bọc xương, cuốn người trong một chiếc áo da dê cũ nát, bước mỗi bước vô cùng khó khăn.
Mặc dù đã là tháng hai, nhưng khắp nơi trong Đảng Hạng đều bị tuyết bao phủ, có khi đi mấy ngày trời cũng không gặp được một bóng người.
Lúc mới chạy khỏi kênh Hoàng Đồng, bọn họ còn có thể †ìm được căn cứ bí mật của Đảng Hạng, nhận một ít đồ tiếp tế, còn tìm được hai con ngựa chiến ở căn cứ điểm thứ hai, dùng chúng để vận chuyển vật liệu.
Nhưng tuyết trên thảo nguyên quá lớn, quay đầu nhìn lại, trước sau đều là một mảnh tuyết trắng mênh mông, ngay cả những người sống ở thảo nguyên ngay từ khi còn nhỏ như bọn họ, cũng bị mất phương hướng, không tìm được điểm tiếp tế nữa.
Thời tiết quá lạnh, ngựa chiến lại không có áo tránh gió, vừa đi được mấy ngày đã bị chết cóng.
Bọn họ chỉ có thể vác theo đồ tiếp tế, dùng hai chân đi bộ
Thời điểm khi bọn họ chạy trốn khỏi kênh Hoàng Đồng, bọn họ chỉ còn khoảng hơn ba mươi người, nhưng lặn lội trong gió tuyết hơn một tháng, đã có mười mấy người trong số đó bị chết rét chết đói.
Mặc dù vương thành Đảng Hạng không ra lệnh đóng cửa thành, nhưng tuyết lớn khắp nơi, bình thường vốn không có nhiều người ra vào thành.
Binh lính canh giữ cổng thành đã nhìn thấy bọn họ từ xa, nhưng bọn họ không có ống nhòm, nên không nhận ra Lục hoàng tử dẫn quân chinh chiến phía Nam đã trở lại.
Hoàng đế ca ca của Lý Lăng Duệ đã biết chuyện thất bại ở kênh Hoàng Đồng rồi, nhưng không dám tiết lộ ra bên ngoài.
Bởi vì Đảng Hạng dốc hết sức mạnh quốc gia mới phát động được cuộc chinh chiến phía Nam này, nếu để dân chúng biết cuộc chiến này đã thất bại, lòng dân vốn đã không vững, e rằng sẽ tiêu tan mất.
Thế là Lý Lăng Hiên phong tỏa tin tức, còn phái một tên thái giám đứng chờ ở của thành Nam, một khi phát hiện Lý Lăng Duệ và những quân chinh chiến phía Nam khác trở lại, nhất định không được để họ tiếp xúc với dân chúng trong thành, dùng xe ngựa đón họ đi ngay.
Nhưng thái giám đứng ở cửa thành Nam chờ hết ngày này qua ngày khác, mãi vẫn chưa thấy Lý Lăng Duệ về, thái giám cũng phải thả lỏng.
Sau khi dặn dò binh lính canh giữ cổng thành quan sát hộ hắn, mình thì chạy đến tháp canh ngồi sưởi cho ấm.
Biết được có người từ phương Nam tới, thái giám vội chạy ra.
Lúc này bọn Lý Lăng Duệ đã cách cửa thành không xa, thái giám híp mắt nhìn, người vừa tới không phải là Lý Lăng Duệ thì còn ai?
Thái giám vội vã đi gọi xe ngựa, đón đám người Lý Lăng Duệ đi.
Chỉ là thái giám tới quá muộn, vẫn có binh lính canh giữ cổng thành nhận ra Lý Lăng Duệ.
“Lão Ngụy, hình như vừa nãy ta nhìn thấy Lục hoàng tử?”
“Không thể nào, Lục hoàng tử dẫn quân chinh chiến phía Nam đi đánh Đại Khang rồi, ngươi nhìn lầm rồi chăng?”
“Hồi ấy Lục hoàng tử vào Tả Lang Vệ rèn luyện, ta ở cùng lầu với hắn tận mấy tháng mà, sao mà nhận sai được?”
“Ta cũng nhìn thấy!”
“Không thể nào, Lục hoàng tử đi chinh chiến phía Nam rồi mà, sao chỉ có mấy người này quay về? Lại còn nhếch nhác như thế này?”
“Liệu có phải cuộc chính chiến phía Nam thất bại rồi không?”
“Ta nghe nói quân chính chiến phía Nam có mấy trăm nghìn ngươi cơ, cho dù là bại đi nữa, nhưng làm gì chỉ có mấy người trở về như này chứ?”
“Lão Ngụy, không phải ca của ngươi làm chức quan nhỏ trong hoàng cung sao? Ngươi đi hỏi thử anh ngươi xem nào!”
Ai ngờ sau khi Đường Đông Đông đến kênh Hoàng Đồng, cũng không vào phòng của Kim Phi ngủ, mà lại tới căn hầm của binh lính nữ, cô ấy lấy lý do lần đầu tiên dẫn binh, muốn sống cùng với binh lính nữ, vậy mới làm quen với việc quân nhanh được.
Lý do này quá hợp tình hợp lý, cho dù Quan Hạ Nhi không vui, cũng chẳng thể đến doanh trại binh lính nữ kéo Đường Đông Đông ra ngoài được.
Vốn muốn để Kim Phi và Đường Đông Đông cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa trên đường về, kết quả lại bị Đường Đông Đông từ chối.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi và Đường Đông Đông lại quen tật xấu rồi, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Cô hạ rèm cửa xuống, tức xì khói nói: “Dù sao Vũ Dương
cũng đã ban hôn, ta xem hai người còn có thể không nghe theo đến lúc nào!”
Bên ngoài vương thành Đảng Hạng. Một đoàn người băng qua gió tuyết, đi tới cửa thành Nam.
Lý Lăng Duệ mặc một chiếc áo da dê cũ nát, đi giữa đoàn người.
Lục hoàng tử hăng hái khi xưa của Đảng Hạng, lúc này đói đến mức chỉ còn da bọc xương, cuốn người trong một chiếc áo da dê cũ nát, bước mỗi bước vô cùng khó khăn.
Mặc dù đã là tháng hai, nhưng khắp nơi trong Đảng Hạng đều bị tuyết bao phủ, có khi đi mấy ngày trời cũng không gặp được một bóng người.
Lúc mới chạy khỏi kênh Hoàng Đồng, bọn họ còn có thể †ìm được căn cứ bí mật của Đảng Hạng, nhận một ít đồ tiếp tế, còn tìm được hai con ngựa chiến ở căn cứ điểm thứ hai, dùng chúng để vận chuyển vật liệu.
Nhưng tuyết trên thảo nguyên quá lớn, quay đầu nhìn lại, trước sau đều là một mảnh tuyết trắng mênh mông, ngay cả những người sống ở thảo nguyên ngay từ khi còn nhỏ như bọn họ, cũng bị mất phương hướng, không tìm được điểm tiếp tế nữa.
Thời tiết quá lạnh, ngựa chiến lại không có áo tránh gió, vừa đi được mấy ngày đã bị chết cóng.
Bọn họ chỉ có thể vác theo đồ tiếp tế, dùng hai chân đi bộ
Thời điểm khi bọn họ chạy trốn khỏi kênh Hoàng Đồng, bọn họ chỉ còn khoảng hơn ba mươi người, nhưng lặn lội trong gió tuyết hơn một tháng, đã có mười mấy người trong số đó bị chết rét chết đói.
Mặc dù vương thành Đảng Hạng không ra lệnh đóng cửa thành, nhưng tuyết lớn khắp nơi, bình thường vốn không có nhiều người ra vào thành.
Binh lính canh giữ cổng thành đã nhìn thấy bọn họ từ xa, nhưng bọn họ không có ống nhòm, nên không nhận ra Lục hoàng tử dẫn quân chinh chiến phía Nam đã trở lại.
Hoàng đế ca ca của Lý Lăng Duệ đã biết chuyện thất bại ở kênh Hoàng Đồng rồi, nhưng không dám tiết lộ ra bên ngoài.
Bởi vì Đảng Hạng dốc hết sức mạnh quốc gia mới phát động được cuộc chinh chiến phía Nam này, nếu để dân chúng biết cuộc chiến này đã thất bại, lòng dân vốn đã không vững, e rằng sẽ tiêu tan mất.
Thế là Lý Lăng Hiên phong tỏa tin tức, còn phái một tên thái giám đứng chờ ở của thành Nam, một khi phát hiện Lý Lăng Duệ và những quân chinh chiến phía Nam khác trở lại, nhất định không được để họ tiếp xúc với dân chúng trong thành, dùng xe ngựa đón họ đi ngay.
Nhưng thái giám đứng ở cửa thành Nam chờ hết ngày này qua ngày khác, mãi vẫn chưa thấy Lý Lăng Duệ về, thái giám cũng phải thả lỏng.
Sau khi dặn dò binh lính canh giữ cổng thành quan sát hộ hắn, mình thì chạy đến tháp canh ngồi sưởi cho ấm.
Biết được có người từ phương Nam tới, thái giám vội chạy ra.
Lúc này bọn Lý Lăng Duệ đã cách cửa thành không xa, thái giám híp mắt nhìn, người vừa tới không phải là Lý Lăng Duệ thì còn ai?
Thái giám vội vã đi gọi xe ngựa, đón đám người Lý Lăng Duệ đi.
Chỉ là thái giám tới quá muộn, vẫn có binh lính canh giữ cổng thành nhận ra Lý Lăng Duệ.
“Lão Ngụy, hình như vừa nãy ta nhìn thấy Lục hoàng tử?”
“Không thể nào, Lục hoàng tử dẫn quân chinh chiến phía Nam đi đánh Đại Khang rồi, ngươi nhìn lầm rồi chăng?”
“Hồi ấy Lục hoàng tử vào Tả Lang Vệ rèn luyện, ta ở cùng lầu với hắn tận mấy tháng mà, sao mà nhận sai được?”
“Ta cũng nhìn thấy!”
“Không thể nào, Lục hoàng tử đi chinh chiến phía Nam rồi mà, sao chỉ có mấy người này quay về? Lại còn nhếch nhác như thế này?”
“Liệu có phải cuộc chính chiến phía Nam thất bại rồi không?”
“Ta nghe nói quân chính chiến phía Nam có mấy trăm nghìn ngươi cơ, cho dù là bại đi nữa, nhưng làm gì chỉ có mấy người trở về như này chứ?”
“Lão Ngụy, không phải ca của ngươi làm chức quan nhỏ trong hoàng cung sao? Ngươi đi hỏi thử anh ngươi xem nào!”