Cũng không biết hai người nói gì, dù sao sau khi Phương Linh Quân vừa bước ra đã đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Phương Linh Quân rời đi, Cửu công chúa cũng rời đi.
Cùng ngày phi thuyền và khinh khí cầu chém đầu' đất Tương, các phiên vương đất Tần, đất Ngô, đất Lỗ và đất Tấn bao gồm cả Tứ hoàng tử ở kinh thành cũng đều bị phi thuyền đến thăm.
Sau khi hoạt động chém đầu kết thúc, tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống các nơi lập tức dùng ca-nô hoặc chim bồ câu đưa thư lập tức gửi kết quả về.
Trong đó, đất Lỗ và đất Tần đều cách rất xa Xuyên Thục, Tiểu Ngọc cho rằng phải cần hai ba ngày mới có thể đưa được tin tức về, kết quả đêm ngày thứ hai, tình báo ở hai nơi đều đã đến cùng với đất Sở, đất Ngô.
Lúc ấy đã là sau nửa đêm, Tiểu Ngọc cũng không làm phiền Cửu công chúa, mà đợi đến sáng ngày thứ ba mới cầm theo tình báo ở các nơi đến báo cáo với Cửu công chúa.
"Bệ hạ, ba người Sở vương, Ngô vương, Lỗ vương và toàn bộ các tùy tùng phản kháng đã bị giết chết, nhưng Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch đã trốn thoát!"
Lúc đó, Cửu công chúa đang chơi đùa với đứa trẻ, nghe vậy cô ấy giao đứa trẻ cho bà vú, cau mày hỏi: "Làm sao bọn họ trốn thoát được?"
Trần Chinh là Tứ hoàng tử, Trần Vĩnh Trạch là Tấn vương.
Hai người bọn họ đều là người Cửu công chúa hận nhất, kết quả hai người đều đã trốn thoát.
"Khi người của chúng ta đến, bọn họ đã trốn thoát rồi."
Tiểu Ngọc nói: "Đại đội trưởng Đồ thẩm vấn các thái giám của Hoàng cung ở kinh thành, Trần Chinh đã trốn thoát ba ngày trước khi chúng ta ra tay rồi, Thiết Ngưu truyền tin đến nói, Trần Vĩnh Trạch rời đi sớm hơn, đã rời khỏi thành Tấn vương vào bảy ngày trước rồi.
Đại đội trưởng Đồ và Thiết Ngưu đều cho rằng, có thể là bọn họ đã biết được tình hình ở núi Ô Đầu, cảm thấy chúng ta đã có cách đối phó với Hải Đông Thanh, cho nên mới trốn chạy trước!"
Khi lính trinh sát dùng phi thuyền đánh nổ chim ưng ở núi Ô Đầu, đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương cho rằng trận chiến diễn ra ở phía tây bắc, cách địa bàn của bọn họ rất xa, cho nên không quá quan tâm.
Nhưng Tấn vương và Tứ hoàng tử vẫn luôn chú ý đến chiến trường tây bắc, phái rất nhiêu mật thám đi, suy nghĩ cũng linh hoạt nhất.
Cho nên khi bọn họ nhận được tin Tân vương ở núi Ô Đầu đã bị đánh bại, đã ý thức được Kim Phi có thể sẽ đánh đến.
Sự cảnh giác này cũng đã cứu bọn họ một mạng.
"Người theo dõi đâu, tại sao không phát hiện ra Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch chạy trốn?" Cửu công chúa đập bàn hỏi.
"Theo cuộc thẩm vấn, Trần Chinh hóa trang thành nông dân trồng rau đưa rau đến cung để rời đi, Trần Vĩnh Trạch thì trốn ở trong xe ngựa của phi tử rời đi."
Tiểu Ngọc nói: "Mật thám của chúng ta chỉ có thể theo dõi ở cửa cung, hơn nữa hành động của bọn họ cực kỳ bí mật, ngay cả những người ở bên cạnh cũng không biết nhiều, cho nên..."
Mật thám nói ra có vẻ rất cao lớn, nhưng thực ra lại luôn phải hoạt động bí mật.
Trần Vĩnh Trạch và Trân Chinh đều là người rất cẩn thận, trong thời gian ngắn bọn họ rất khó lẻn được vào trong hoàng cung, chỉ có thể theo dõi ở cửa hoàng cung.
Để duy trì hoạt động của một hoàng cung, cần phải tiêu hao rất nhiều vật tư, cho nên mỗi ngày có rất nhiều phương tiện ra vào hoàng cung, các mật thám cũng không thể kiểm tra những phương tiện này, nhiều nhất chỉ có thể theo dõi những phương tiện và người khả nghỉ thôi.
Nhưng mật thám có bao nhiêu người đâu? Không thể theo dõi từng chiếc xe, từng người khả nghỉ được.
Tứ hoàng tử và Tấn vương đều là người thông minh, chắc chắn đoán được Cửu công chúa sẽ phái người theo dõi bọn họ, cố ý tránh né mật thám quá đơn giản.
Việc đã đến nước này, tức giận cũng vô ích, chỉ là không thể điên tiết thôi.
Cửu công chúa buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Truyền lệnh cho Thiết Ngưu và Đồ Vĩnh, nhất định phải tìm được Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch!"
"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở dài.
Với thủ đoạn của Tấn vương và Tứ hoàng tử, nếu bọn họ đã trốn thoát, muốn bắt được bọn họ thực sự quá khó.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Cửu công chúa xoa mày nói: "Đúng rồi, tổng hợp báo cáo hành động lần này lại, sắp xếp người gửi cho phu quân."
Lần hành động này có rất nhiều chỉ tiết, Cửu công chúa không thảo luận với Kim Phi.
Bây giờ hành động đã kết thúc, nhất định phải báo cho Kim Phi.
Sau khi Phương Linh Quân rời đi, Cửu công chúa cũng rời đi.
Cùng ngày phi thuyền và khinh khí cầu chém đầu' đất Tương, các phiên vương đất Tần, đất Ngô, đất Lỗ và đất Tấn bao gồm cả Tứ hoàng tử ở kinh thành cũng đều bị phi thuyền đến thăm.
Sau khi hoạt động chém đầu kết thúc, tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống các nơi lập tức dùng ca-nô hoặc chim bồ câu đưa thư lập tức gửi kết quả về.
Trong đó, đất Lỗ và đất Tần đều cách rất xa Xuyên Thục, Tiểu Ngọc cho rằng phải cần hai ba ngày mới có thể đưa được tin tức về, kết quả đêm ngày thứ hai, tình báo ở hai nơi đều đã đến cùng với đất Sở, đất Ngô.
Lúc ấy đã là sau nửa đêm, Tiểu Ngọc cũng không làm phiền Cửu công chúa, mà đợi đến sáng ngày thứ ba mới cầm theo tình báo ở các nơi đến báo cáo với Cửu công chúa.
"Bệ hạ, ba người Sở vương, Ngô vương, Lỗ vương và toàn bộ các tùy tùng phản kháng đã bị giết chết, nhưng Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch đã trốn thoát!"
Lúc đó, Cửu công chúa đang chơi đùa với đứa trẻ, nghe vậy cô ấy giao đứa trẻ cho bà vú, cau mày hỏi: "Làm sao bọn họ trốn thoát được?"
Trần Chinh là Tứ hoàng tử, Trần Vĩnh Trạch là Tấn vương.
Hai người bọn họ đều là người Cửu công chúa hận nhất, kết quả hai người đều đã trốn thoát.
"Khi người của chúng ta đến, bọn họ đã trốn thoát rồi."
Tiểu Ngọc nói: "Đại đội trưởng Đồ thẩm vấn các thái giám của Hoàng cung ở kinh thành, Trần Chinh đã trốn thoát ba ngày trước khi chúng ta ra tay rồi, Thiết Ngưu truyền tin đến nói, Trần Vĩnh Trạch rời đi sớm hơn, đã rời khỏi thành Tấn vương vào bảy ngày trước rồi.
Đại đội trưởng Đồ và Thiết Ngưu đều cho rằng, có thể là bọn họ đã biết được tình hình ở núi Ô Đầu, cảm thấy chúng ta đã có cách đối phó với Hải Đông Thanh, cho nên mới trốn chạy trước!"
Khi lính trinh sát dùng phi thuyền đánh nổ chim ưng ở núi Ô Đầu, đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương cho rằng trận chiến diễn ra ở phía tây bắc, cách địa bàn của bọn họ rất xa, cho nên không quá quan tâm.
Nhưng Tấn vương và Tứ hoàng tử vẫn luôn chú ý đến chiến trường tây bắc, phái rất nhiêu mật thám đi, suy nghĩ cũng linh hoạt nhất.
Cho nên khi bọn họ nhận được tin Tân vương ở núi Ô Đầu đã bị đánh bại, đã ý thức được Kim Phi có thể sẽ đánh đến.
Sự cảnh giác này cũng đã cứu bọn họ một mạng.
"Người theo dõi đâu, tại sao không phát hiện ra Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch chạy trốn?" Cửu công chúa đập bàn hỏi.
"Theo cuộc thẩm vấn, Trần Chinh hóa trang thành nông dân trồng rau đưa rau đến cung để rời đi, Trần Vĩnh Trạch thì trốn ở trong xe ngựa của phi tử rời đi."
Tiểu Ngọc nói: "Mật thám của chúng ta chỉ có thể theo dõi ở cửa cung, hơn nữa hành động của bọn họ cực kỳ bí mật, ngay cả những người ở bên cạnh cũng không biết nhiều, cho nên..."
Mật thám nói ra có vẻ rất cao lớn, nhưng thực ra lại luôn phải hoạt động bí mật.
Trần Vĩnh Trạch và Trân Chinh đều là người rất cẩn thận, trong thời gian ngắn bọn họ rất khó lẻn được vào trong hoàng cung, chỉ có thể theo dõi ở cửa hoàng cung.
Để duy trì hoạt động của một hoàng cung, cần phải tiêu hao rất nhiều vật tư, cho nên mỗi ngày có rất nhiều phương tiện ra vào hoàng cung, các mật thám cũng không thể kiểm tra những phương tiện này, nhiều nhất chỉ có thể theo dõi những phương tiện và người khả nghỉ thôi.
Nhưng mật thám có bao nhiêu người đâu? Không thể theo dõi từng chiếc xe, từng người khả nghỉ được.
Tứ hoàng tử và Tấn vương đều là người thông minh, chắc chắn đoán được Cửu công chúa sẽ phái người theo dõi bọn họ, cố ý tránh né mật thám quá đơn giản.
Việc đã đến nước này, tức giận cũng vô ích, chỉ là không thể điên tiết thôi.
Cửu công chúa buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Truyền lệnh cho Thiết Ngưu và Đồ Vĩnh, nhất định phải tìm được Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch!"
"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở dài.
Với thủ đoạn của Tấn vương và Tứ hoàng tử, nếu bọn họ đã trốn thoát, muốn bắt được bọn họ thực sự quá khó.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Cửu công chúa xoa mày nói: "Đúng rồi, tổng hợp báo cáo hành động lần này lại, sắp xếp người gửi cho phu quân."
Lần hành động này có rất nhiều chỉ tiết, Cửu công chúa không thảo luận với Kim Phi.
Bây giờ hành động đã kết thúc, nhất định phải báo cho Kim Phi.