Những viên kim cương nứt trong cửa tiệm trang sức kia là dành cho dân thường
Mà những cái được gọi là báu vật của cửa hàng, báu vật được cất giấu kĩ, là để bán cho tầng lớp trung lưu.
Còn hàng cao cấp thật sự thì thường xuất hiện ở các buối đấu giá.
Ba thị trường cao, trung, thấp không ảnh hưởng đến nhau.
Hàng năm toàn thế giới đã bán được không biết bao nhiêu viên kim cương nứt, mấy buổi đấu giá mở thì vẫn mở.
Hoàn toàn không ảnh hưởng.
Ngược lại, bởi vì danh tiếng của kim cương càng ngày càng lớn, giá cả cũng càng ngày càng cao.
Dù sao bản thân kim cương không có giá trị thực tế gì cả, cho dù là một ca ra hay mười ca ra, cũng chỉ là một viên đá mà thôi
Giá trị của nó được thể hiện qua cảm giác hơn người và lòng mê hư vinh.
Danh tiếng càng lớn, giá trị phụ thêm này cũng càng cao.
Theo Kim Phi thấy, các địa chủ khắp nơi chính là tầng lớp trung lưu của Đại Khang.
Kim Phi không phải chỉ mới nghĩ về bọn chúng một ngày hai ngày, nhưng mà y vẫn luôn bận những chuyện khác, không có thời gian rảnh rỗi đế chỉnh đốn bọn chúng.
Sau khi Cửu công chúa nói muốn cưỡng chế chúng, điều đầu tiên Kim Phi nghĩ tới chính là gài bây địa chủ.
Còn về việc bọn địa chủ có rơi vào bẫy hay không, Kim Phi vốn không hề lo lắng.
Chênh lệch giàu nghèo ở Đại Khang lớn hơn ở đời trước rất nhiều, câu "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra” là không hề nói quá.
Người dân ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cũng chưa giải quyết được, mà lương thực trong nhà địa chủ lại chất đống như núi, thậm chí còn ấm mốc, thối rữa.
Đời sống vật chất của Đại Khang rất lạc hậu, bọn địa chủ mặc dù trong tay có tiền có lương thực, thật ra cuộc sống cũng rất nhàm chán.
Cũng đâu thể ngày nào cũng chơi đùa với thê thiếp được?
Cho dù có thế nuôi cả một đám thê thiếp, thân thế cũng. không chịu nổi
Cộng thêm ảnh hưởng của giới quyền quý, rất nhiều địa chủ cũng có niềm yêu thích đặc biệt với những món đồ quý. hiếm.
Trong mắt bọn chúng, những món đồ quý hiếm không chỉ tượng trưng cho địa vị, còn tượng trưng cho gu thấm mỹ.
Vậy nên châu Thủy Ngọc của Kim Phi vừa được tung ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của bọn quyền quý và thương nhân giàu có,
Thật ra thì địa chủ cũng muốn mua, chẳng qua là giá của một viên châu Thủy Ngọc loại lớn quá cao, bọn họ vốn không mua nối.
Bây giờ Kim Phi lấy ra một mẻ châu Thủy Ngọc loại nhỏ bán cho bọn họ.
Thực tế đã chứng minh, sự nhiệt tình của địa chủ cao hơn Kim Phi mong đợi.
Cửu công chúa ra giá cho mỗi viên châu Thủy Ngọc cũng rất hợp lý, là muốn nói với quận trưởng Mậu Châu, ta cho ngươi nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, ngươi ít nhất cũng phải giao cho ta nhiều lương thực như thế.
Thế nên lần mua lương thực này, thật ra cũng không khác ép mua ép bán lầm.
Quận trưởng Mậu Châu cũng hiếu điều này, thế nên cả đêm phái người ra ngoài đưa tin, chuẩn bị phân chia áp lực đang gánh vác lên đầu các huyện lệnh.
Cửu công chúa cho ông ta mười ngày, ông ta chỉ cho các huyện lệnh bảy ngày.
Yêu cầu các huyện lệnh trong vòng bảy ngày phải đưa lương thực đến quận.
Vốn tưởng rắng bọn huyện lệnh cho dù có ép buộc địa chủ, cũng phái mất mấy ngày mới có thế gom đủ, thế mà đến giữa trưa ngày hôm sau, quận trưởng Mậu Châu tìm đến Kim Phi và Cửu công chúa, báo với bọn họ là các huyện lệnh đã trả lời, lương thực đã gom đủ, còn hỏi Kim Phi còn châu Thủy Ngọc. không
Sau khi tiễn quận trưởng Mậu Châu về, Kim Phi còn cảm thấy không thế tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ quận trưởng Mậu Châu đang nịnh nọt rồi tự mình mua lại hết châu Thủy Ngọc. sao?"
“Ông ta có nhiều lương thực vậy sao?" Cửu công chúa cau. mày.
Nếu như quận trưởng Mậu Châu thật sự tự lấy ra được nhiều lương thực như vậy thì chắc chẩn là một tên quan siêu tham lam, cô ấy thật sự cần điều tra đối phương cấn thận.
"Cho người đi điều tra thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Lúc này Kim Phi gọi Đại Lưu tới, bảo anh ta đi liên lạc với đội Chung Minh ở quận Mậu Châu.
Đội Chung Minh hành động rất nhanh, ngay đêm hôm đó đã đưa tình báo đến tay Chung Linh Nhi.
"Lương thực thật sự được đổi băng châu Thủy Ngọc à?”
Kim Phi đọc tình báo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Bọn địa chủ thích châu Thuỷ Ngọc đến vậy sao?"
Mà những cái được gọi là báu vật của cửa hàng, báu vật được cất giấu kĩ, là để bán cho tầng lớp trung lưu.
Còn hàng cao cấp thật sự thì thường xuất hiện ở các buối đấu giá.
Ba thị trường cao, trung, thấp không ảnh hưởng đến nhau.
Hàng năm toàn thế giới đã bán được không biết bao nhiêu viên kim cương nứt, mấy buổi đấu giá mở thì vẫn mở.
Hoàn toàn không ảnh hưởng.
Ngược lại, bởi vì danh tiếng của kim cương càng ngày càng lớn, giá cả cũng càng ngày càng cao.
Dù sao bản thân kim cương không có giá trị thực tế gì cả, cho dù là một ca ra hay mười ca ra, cũng chỉ là một viên đá mà thôi
Giá trị của nó được thể hiện qua cảm giác hơn người và lòng mê hư vinh.
Danh tiếng càng lớn, giá trị phụ thêm này cũng càng cao.
Theo Kim Phi thấy, các địa chủ khắp nơi chính là tầng lớp trung lưu của Đại Khang.
Kim Phi không phải chỉ mới nghĩ về bọn chúng một ngày hai ngày, nhưng mà y vẫn luôn bận những chuyện khác, không có thời gian rảnh rỗi đế chỉnh đốn bọn chúng.
Sau khi Cửu công chúa nói muốn cưỡng chế chúng, điều đầu tiên Kim Phi nghĩ tới chính là gài bây địa chủ.
Còn về việc bọn địa chủ có rơi vào bẫy hay không, Kim Phi vốn không hề lo lắng.
Chênh lệch giàu nghèo ở Đại Khang lớn hơn ở đời trước rất nhiều, câu "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra” là không hề nói quá.
Người dân ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cũng chưa giải quyết được, mà lương thực trong nhà địa chủ lại chất đống như núi, thậm chí còn ấm mốc, thối rữa.
Đời sống vật chất của Đại Khang rất lạc hậu, bọn địa chủ mặc dù trong tay có tiền có lương thực, thật ra cuộc sống cũng rất nhàm chán.
Cũng đâu thể ngày nào cũng chơi đùa với thê thiếp được?
Cho dù có thế nuôi cả một đám thê thiếp, thân thế cũng. không chịu nổi
Cộng thêm ảnh hưởng của giới quyền quý, rất nhiều địa chủ cũng có niềm yêu thích đặc biệt với những món đồ quý. hiếm.
Trong mắt bọn chúng, những món đồ quý hiếm không chỉ tượng trưng cho địa vị, còn tượng trưng cho gu thấm mỹ.
Vậy nên châu Thủy Ngọc của Kim Phi vừa được tung ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của bọn quyền quý và thương nhân giàu có,
Thật ra thì địa chủ cũng muốn mua, chẳng qua là giá của một viên châu Thủy Ngọc loại lớn quá cao, bọn họ vốn không mua nối.
Bây giờ Kim Phi lấy ra một mẻ châu Thủy Ngọc loại nhỏ bán cho bọn họ.
Thực tế đã chứng minh, sự nhiệt tình của địa chủ cao hơn Kim Phi mong đợi.
Cửu công chúa ra giá cho mỗi viên châu Thủy Ngọc cũng rất hợp lý, là muốn nói với quận trưởng Mậu Châu, ta cho ngươi nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, ngươi ít nhất cũng phải giao cho ta nhiều lương thực như thế.
Thế nên lần mua lương thực này, thật ra cũng không khác ép mua ép bán lầm.
Quận trưởng Mậu Châu cũng hiếu điều này, thế nên cả đêm phái người ra ngoài đưa tin, chuẩn bị phân chia áp lực đang gánh vác lên đầu các huyện lệnh.
Cửu công chúa cho ông ta mười ngày, ông ta chỉ cho các huyện lệnh bảy ngày.
Yêu cầu các huyện lệnh trong vòng bảy ngày phải đưa lương thực đến quận.
Vốn tưởng rắng bọn huyện lệnh cho dù có ép buộc địa chủ, cũng phái mất mấy ngày mới có thế gom đủ, thế mà đến giữa trưa ngày hôm sau, quận trưởng Mậu Châu tìm đến Kim Phi và Cửu công chúa, báo với bọn họ là các huyện lệnh đã trả lời, lương thực đã gom đủ, còn hỏi Kim Phi còn châu Thủy Ngọc. không
Sau khi tiễn quận trưởng Mậu Châu về, Kim Phi còn cảm thấy không thế tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ quận trưởng Mậu Châu đang nịnh nọt rồi tự mình mua lại hết châu Thủy Ngọc. sao?"
“Ông ta có nhiều lương thực vậy sao?" Cửu công chúa cau. mày.
Nếu như quận trưởng Mậu Châu thật sự tự lấy ra được nhiều lương thực như vậy thì chắc chẩn là một tên quan siêu tham lam, cô ấy thật sự cần điều tra đối phương cấn thận.
"Cho người đi điều tra thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Lúc này Kim Phi gọi Đại Lưu tới, bảo anh ta đi liên lạc với đội Chung Minh ở quận Mậu Châu.
Đội Chung Minh hành động rất nhanh, ngay đêm hôm đó đã đưa tình báo đến tay Chung Linh Nhi.
"Lương thực thật sự được đổi băng châu Thủy Ngọc à?”
Kim Phi đọc tình báo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Bọn địa chủ thích châu Thuỷ Ngọc đến vậy sao?"