Trong lịch sử có không ít anh hùng hào kiệt, lẽ ra đã làm được những điều vĩ đại, nhưng sau khi giành được quyền lực, nếm được vị ngọt của quyền lực và của cải, họ lại lạc lối và có lối sống xa hoa vô độ.
Cái kết của những người này thường không mấy tốt đẹp.
Triệu Nhạc do dự một chút, rồi vẫn cän răng khuyên nhủ: “Quốc sư đại nhân, ta tự biết mình thấp cổ bé họng, nhưng vẫn muốn nói đôi lời... Hiện giờ thiên hạ chưa ổn định, người dân vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng... Ngài dùng Thủy Ngọc để làm nóc nhà, thật sự... Thật sự là không nên!”
Nói xong, ông ta trưng vẻ mặt bi tráng nhìn Kim Phi, chuẩn bị tinh thần bị Kim Phi đuổi đi, thậm chí là bị hỏi tội.
Ngờ đâu lại thấy mấy người Bắc Thiên Tầm, Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đứng cạnh đó lại bật cười.
“Ông nghĩ nhiều rồi, tiên sinh nhà ta đã tìm ra cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc!”
Trần Văn Viễn giải thích: “Bây giờ Thủy Ngọc ở chỗ chúng †a đã chẳng đáng mấy đồng nữa rồi, xưởng làm giấy, xưởng in ấn và học viện sư phạm, đều lắp cửa sổ bằng Thủy Ngọc!”
Ngày nay, thủy tinh không còn có thể bán đi nơi khác để kiếm tiền, hơn nữa phạm vi sử dụng của thủy tinh rất rộng rãi. Vì sự phát triển của làng, Kim Phi không hề giấu làm riêng, để xưởng thủy tinh sản xuất hết công suất.
Dưới sự duy trì của Kim Phi, sản lượng của xưởng thủy tinh không ngừng tăng lên và chất lượng ngày càng tốt hơn.
Người dân trong làng cũng ngày càng quen thuộc với thủy tỉnh hơn.
“Cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc hả?”
Triệu Nhạc sửng sốt, ngay sau đó thì khom lưng chắp tay. về phía Kim Phi, sắc mặt đỏ bừng nói: “Ta dùng lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử, mong Quốc sư đại nhân thứ lỗi!”
“Ông nói như vậy là khách sáo rồi, có thể nói ra lời vừa rồi chứng tỏ ông không hề coi ta như người ngoài, là thật sự suy nghĩ cho ta! Suy nghĩ cho Đại Khang mới! Ta phải cảm ơn ông mới phải!"
Kim Phi nói vậy không phải là đang khách sáo, mà là thực sự y có cảm nhận như vậy.
Khi địa vị của y cao hơn, những người xung quanh cũng. càng trở nên thận trọng hơn với y.
Nhiều người dân làng từng gọi y là “Kim Ca Nhỉ”, “con trai nhà họ Kim” “tên nhóc nhà họ Kim”, bây giờ nhìn thấy y đều phải cúi chào trước tiên, sau đó mới gọi “Quốc sư đại nhân” hoặc là “Kim tiên sinh”.
Ngay cả lão trưởng làng bây giờ cũng gọi y là tiên sinh.
Điều này khiến Kim Phi có cảm giác chức càng cao càng thấy cô đơn, cũng khiến Kim Phi hiểu rõ, về sau y sẽ khó có thể được nghe thấy lời nói thật.
Triệu Nhạc vừa rồi rõ ràng là do dự, nhưng cuối cùng vẫn khuyên nhủ y.
Điều này khiến Kim Phi rất vui mừng.
Đương nhiên, Kim Phi cũng không phải kiểu thích bị ăn mắng, cứ phải bị người ta mắng cho thì mới thoải mái.
Mà y biết rằng nếu chỉ muốn nghe những điều tốt đẹp, có thể y sẽ không bao giờ được nghe lời nói thật nữa.
Kim Phi không muốn trở thành kẻ điếc người mù, cho nên khi đào tạo ký giả, Kim Phi nhấn mạnh nhiều lần rằng các ký giả phải trải qua quá trình điều tra và phỏng vấn trước khi viết bài, đưa tin phải khách quan và công bằng!
“Tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng bao dung và cao thượng như vậy, chính là phúc của Đại Khang ta, phúc của dân ta!”
Triệu Nhạc lại hành lễ với Kim Phi.
“Nếu ông lại khen ta thêm vài câu nữa là ta bay luôn được đấy!”
Kim Phi cười lớn, đỡ Triệu Nhạc đi vào nhà kính.
Vì nhà kính, nên nhiệt độ bên trong đương nhiên không thấp.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang mặc áo mùa hè ngồi xổm trên mặt đất xới đất cho cây trồng đăng kia.
“Đây là... lúa à?”
Triệu Nhạc chỉ vào một hàng mạ non xanh tươi trên mặt đất, không chắc chẳn lảm.
Ông ta không phải phường mọt sách không biết hạt gạo tròn méo ra sao, nhưng cũng chính vì thế mà không thể chắc chẳn.
Bởi vì những người nông dân có thường thức đều biết lúa là cây lương thực trong vụ xuân hè, cần phải trồng trên ruộng lúa.
Nhưng hàng mạ non trước mắt đây tuy rằng trông giống hệt lúa non, tuy nhiên bây giờ đang là mùa đông, mạ non không phải được trồng dưới nước mà trên những luống đất
Điều này đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của Triệu Nhạc về cây lúa.
“Triệu tiên sinh, đây không phải là lúa thường, mà là cây lúa nước L được mang về từ phương nam xa xôi!”
Kim Phi cười giải thích: “Lúa nước L khác với lúa Đại Khang chúng ta."
Cái kết của những người này thường không mấy tốt đẹp.
Triệu Nhạc do dự một chút, rồi vẫn cän răng khuyên nhủ: “Quốc sư đại nhân, ta tự biết mình thấp cổ bé họng, nhưng vẫn muốn nói đôi lời... Hiện giờ thiên hạ chưa ổn định, người dân vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng... Ngài dùng Thủy Ngọc để làm nóc nhà, thật sự... Thật sự là không nên!”
Nói xong, ông ta trưng vẻ mặt bi tráng nhìn Kim Phi, chuẩn bị tinh thần bị Kim Phi đuổi đi, thậm chí là bị hỏi tội.
Ngờ đâu lại thấy mấy người Bắc Thiên Tầm, Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đứng cạnh đó lại bật cười.
“Ông nghĩ nhiều rồi, tiên sinh nhà ta đã tìm ra cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc!”
Trần Văn Viễn giải thích: “Bây giờ Thủy Ngọc ở chỗ chúng †a đã chẳng đáng mấy đồng nữa rồi, xưởng làm giấy, xưởng in ấn và học viện sư phạm, đều lắp cửa sổ bằng Thủy Ngọc!”
Ngày nay, thủy tinh không còn có thể bán đi nơi khác để kiếm tiền, hơn nữa phạm vi sử dụng của thủy tinh rất rộng rãi. Vì sự phát triển của làng, Kim Phi không hề giấu làm riêng, để xưởng thủy tinh sản xuất hết công suất.
Dưới sự duy trì của Kim Phi, sản lượng của xưởng thủy tinh không ngừng tăng lên và chất lượng ngày càng tốt hơn.
Người dân trong làng cũng ngày càng quen thuộc với thủy tỉnh hơn.
“Cách sản xuất hàng loạt Thủy Ngọc hả?”
Triệu Nhạc sửng sốt, ngay sau đó thì khom lưng chắp tay. về phía Kim Phi, sắc mặt đỏ bừng nói: “Ta dùng lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử, mong Quốc sư đại nhân thứ lỗi!”
“Ông nói như vậy là khách sáo rồi, có thể nói ra lời vừa rồi chứng tỏ ông không hề coi ta như người ngoài, là thật sự suy nghĩ cho ta! Suy nghĩ cho Đại Khang mới! Ta phải cảm ơn ông mới phải!"
Kim Phi nói vậy không phải là đang khách sáo, mà là thực sự y có cảm nhận như vậy.
Khi địa vị của y cao hơn, những người xung quanh cũng. càng trở nên thận trọng hơn với y.
Nhiều người dân làng từng gọi y là “Kim Ca Nhỉ”, “con trai nhà họ Kim” “tên nhóc nhà họ Kim”, bây giờ nhìn thấy y đều phải cúi chào trước tiên, sau đó mới gọi “Quốc sư đại nhân” hoặc là “Kim tiên sinh”.
Ngay cả lão trưởng làng bây giờ cũng gọi y là tiên sinh.
Điều này khiến Kim Phi có cảm giác chức càng cao càng thấy cô đơn, cũng khiến Kim Phi hiểu rõ, về sau y sẽ khó có thể được nghe thấy lời nói thật.
Triệu Nhạc vừa rồi rõ ràng là do dự, nhưng cuối cùng vẫn khuyên nhủ y.
Điều này khiến Kim Phi rất vui mừng.
Đương nhiên, Kim Phi cũng không phải kiểu thích bị ăn mắng, cứ phải bị người ta mắng cho thì mới thoải mái.
Mà y biết rằng nếu chỉ muốn nghe những điều tốt đẹp, có thể y sẽ không bao giờ được nghe lời nói thật nữa.
Kim Phi không muốn trở thành kẻ điếc người mù, cho nên khi đào tạo ký giả, Kim Phi nhấn mạnh nhiều lần rằng các ký giả phải trải qua quá trình điều tra và phỏng vấn trước khi viết bài, đưa tin phải khách quan và công bằng!
“Tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng bao dung và cao thượng như vậy, chính là phúc của Đại Khang ta, phúc của dân ta!”
Triệu Nhạc lại hành lễ với Kim Phi.
“Nếu ông lại khen ta thêm vài câu nữa là ta bay luôn được đấy!”
Kim Phi cười lớn, đỡ Triệu Nhạc đi vào nhà kính.
Vì nhà kính, nên nhiệt độ bên trong đương nhiên không thấp.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang mặc áo mùa hè ngồi xổm trên mặt đất xới đất cho cây trồng đăng kia.
“Đây là... lúa à?”
Triệu Nhạc chỉ vào một hàng mạ non xanh tươi trên mặt đất, không chắc chẳn lảm.
Ông ta không phải phường mọt sách không biết hạt gạo tròn méo ra sao, nhưng cũng chính vì thế mà không thể chắc chẳn.
Bởi vì những người nông dân có thường thức đều biết lúa là cây lương thực trong vụ xuân hè, cần phải trồng trên ruộng lúa.
Nhưng hàng mạ non trước mắt đây tuy rằng trông giống hệt lúa non, tuy nhiên bây giờ đang là mùa đông, mạ non không phải được trồng dưới nước mà trên những luống đất
Điều này đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của Triệu Nhạc về cây lúa.
“Triệu tiên sinh, đây không phải là lúa thường, mà là cây lúa nước L được mang về từ phương nam xa xôi!”
Kim Phi cười giải thích: “Lúa nước L khác với lúa Đại Khang chúng ta."