Sau đó Kim Phi tới dốc Đại Mãng, Đan Châu sợ có bẫy nên hành động công thành cũng ngừng lại, Tuka lập tức giải thoát cho bản thân.
Ngày nào cũng phải bắt ra một đám con gái, buổi sáng ngày tiếp theo, những người trở về sẽ luôn thiếu mất mấy người.
Những người còn lại cũng đều bị thương.
Lũ khốn nạn dưới trướng hắn cũng bắt chước làm theo.
Hoàn toàn không coi đám tù binh là con người.
Cơm nước trong trại tù binh cũng cắt giảm từ một ngày một bữa sang hai ngày một bữa.
Hàn Phong và Chu Du Đạt có thể thuận lợi khởi xướng cho nhiều bách tính bạo động như vậy không thể không thiếu công của Tuka và lũ khốn nạn kia.
Dưới trướng Đan Châu có mười ngàn ky binh, vậy thì phải có hơn mười ngàn ngựa chiến.
Những con ngựa chiến này cần có một lượng thức ăn khổng lồ.
Một khi bãi rơm cỏ bị đốt thì nhất định không thể dập tắt được.
Hơn nữa bọn tù binh còn cướp cả ngựa chiến.
Nửa đêm nửa hôm, bọn tù binh chạy tán loạn khắp nơi, gã lại không dám phái tất cả mọi người đuổi theo, dù có thể tìm được một phần cũng đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Lần này, Tuka đã gây ra lỗi quá lớn, đến cả Đan Châu cũng không thể nào che chở được nữa.
Chỉ có thể nén đau thương mà giết chết người đệ đệ này. “Đây chính là mục đích thật sự của Kim Phi sao?”
Vu Triết từ bên cạnh bước tới, không biết nên nói như thế nào: “Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi!”
Ông ta và Đan Châu đã sớm đoán được rằng Kim Phi sử dụng kế sách làm quân địch mệt mỏi nhất định có âm mưu khác, nhưng hai người đều cho rằng âm mưu của Kim Phi là một vị trí hiểm yếu nào đó ở bên ngoài thành, cho nên gần đây rất đề phòng những nơi hiểm yếu.
Hoàn toàn không ngờ rằng Kim Phi sẽ ra tay trong nội bộ doanh trại Thổ Phiên.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, sự dày vò trước đây của Kim Phi e là để che chở cho đám tù binh.
Sự thật đã chứng minh rằng, Kim Phi thành công rồi!
Nhưng sự chú ý của Vu Triết và Đan Châu đều bị rời đi chỗ khác, bọn họ không để ý tới Tuka nên Tuka mới trở nên càng ngày càng tệ hại.
Nếu không, với tính cách của Vu Triết, ông ta sẽ không thể nào cho phép Tuka dính vào chuyện này.
Kế hoạch của Hàn Phong cũng sẽ không thể nào được thực hiện dễ dàng như vậy.
Tuka cũng sẽ không phải chết.
“Ta thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu, cũng không để cho chuyện thành như bây giờ!”
Đan Châu đau khổ nhắm mắt lại.
Kết cục ngày hôm nay còn tệ hơn so với tưởng tượng của gã và Vu Triết.
Vu Triết thở dài, đang định nói gì đó, lại thấy một luồng sáng trăng lóe lên từ phía bắc, soi rọi bầu trời sáng như ban ngày!
Ngay sau đó, phía đông cũng xuất hiện một luồng sáng trắng y như vậy!
Còn có cả tiếng trống và tiếng hô giết truyền tới.
Tuy thành Tây Xuyên lúc này không lớn bằng những thành trì thế hệ sau, nhưng cũng không hề nhỏ.
Doanh trại Thổ Phiên ở phía tây bắc, bình thường có thể nghe được tiếng chiến đấu ở thành bắc, nhưng cách toàn bộ Tây Xuyên có thể nghe thấy tiếng hú hét từ thành đông thì cũng đủ để chứng minh rằng trận chiến này khốc liệt tới mức nào!
Vu Triết vốn định nói gì đó để an ủi Đan Châu nhưng bây giờ một chữ cũng không thể nói ra được.
Chỉ có thể dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn Đan Châu.
Miệng ngươi đã được yểm bùa rồi sao? Vừa mới nói thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu thì phía bắc và phía nam đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng Vu Triết cũng biết đây chỉ là trùng hợp thôi, trong lòng thầm than một câu rồi vỗ vỗ bả vai Đan Châu.
Đan Châu mở mắt ra, cả người đều bối rối.
Hình như thời gian gã nhắm mắt cũng không quá lâu mà nhỉ?
Tại sao phía đông và phía bắc cũng đánh nhau rồi? Là do cách gã mở mắt ra có vấn đề sao? Đan Châu hoài nghi nhân sinh.
Nhưng rất nhanh chóng đã phản ứng lại, gào lên với một tên cận vệ đứng bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
Cận vệ: “???”
Hắn đứng bên ngoài lầu trại suốt nửa đêm, làm sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng hắn biết bây giờ Đan Châu đang rất tức giận, cũng không dám phàn nàn mà chỉ khom người dè dặt nói: “Thuộc...thuộc hạ không biết ạ!”
“Vậy còn không mau phái người đi thăm dò?” Đan Châu giận dữ hét lên.
“Vâng!” Cận vệ nhanh chóng chạy đi tìm lính trinh sát.
Ngày nào cũng phải bắt ra một đám con gái, buổi sáng ngày tiếp theo, những người trở về sẽ luôn thiếu mất mấy người.
Những người còn lại cũng đều bị thương.
Lũ khốn nạn dưới trướng hắn cũng bắt chước làm theo.
Hoàn toàn không coi đám tù binh là con người.
Cơm nước trong trại tù binh cũng cắt giảm từ một ngày một bữa sang hai ngày một bữa.
Hàn Phong và Chu Du Đạt có thể thuận lợi khởi xướng cho nhiều bách tính bạo động như vậy không thể không thiếu công của Tuka và lũ khốn nạn kia.
Dưới trướng Đan Châu có mười ngàn ky binh, vậy thì phải có hơn mười ngàn ngựa chiến.
Những con ngựa chiến này cần có một lượng thức ăn khổng lồ.
Một khi bãi rơm cỏ bị đốt thì nhất định không thể dập tắt được.
Hơn nữa bọn tù binh còn cướp cả ngựa chiến.
Nửa đêm nửa hôm, bọn tù binh chạy tán loạn khắp nơi, gã lại không dám phái tất cả mọi người đuổi theo, dù có thể tìm được một phần cũng đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Lần này, Tuka đã gây ra lỗi quá lớn, đến cả Đan Châu cũng không thể nào che chở được nữa.
Chỉ có thể nén đau thương mà giết chết người đệ đệ này. “Đây chính là mục đích thật sự của Kim Phi sao?”
Vu Triết từ bên cạnh bước tới, không biết nên nói như thế nào: “Chúng ta đều nghĩ sai hết rồi!”
Ông ta và Đan Châu đã sớm đoán được rằng Kim Phi sử dụng kế sách làm quân địch mệt mỏi nhất định có âm mưu khác, nhưng hai người đều cho rằng âm mưu của Kim Phi là một vị trí hiểm yếu nào đó ở bên ngoài thành, cho nên gần đây rất đề phòng những nơi hiểm yếu.
Hoàn toàn không ngờ rằng Kim Phi sẽ ra tay trong nội bộ doanh trại Thổ Phiên.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, sự dày vò trước đây của Kim Phi e là để che chở cho đám tù binh.
Sự thật đã chứng minh rằng, Kim Phi thành công rồi!
Nhưng sự chú ý của Vu Triết và Đan Châu đều bị rời đi chỗ khác, bọn họ không để ý tới Tuka nên Tuka mới trở nên càng ngày càng tệ hại.
Nếu không, với tính cách của Vu Triết, ông ta sẽ không thể nào cho phép Tuka dính vào chuyện này.
Kế hoạch của Hàn Phong cũng sẽ không thể nào được thực hiện dễ dàng như vậy.
Tuka cũng sẽ không phải chết.
“Ta thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu, cũng không để cho chuyện thành như bây giờ!”
Đan Châu đau khổ nhắm mắt lại.
Kết cục ngày hôm nay còn tệ hơn so với tưởng tượng của gã và Vu Triết.
Vu Triết thở dài, đang định nói gì đó, lại thấy một luồng sáng trăng lóe lên từ phía bắc, soi rọi bầu trời sáng như ban ngày!
Ngay sau đó, phía đông cũng xuất hiện một luồng sáng trắng y như vậy!
Còn có cả tiếng trống và tiếng hô giết truyền tới.
Tuy thành Tây Xuyên lúc này không lớn bằng những thành trì thế hệ sau, nhưng cũng không hề nhỏ.
Doanh trại Thổ Phiên ở phía tây bắc, bình thường có thể nghe được tiếng chiến đấu ở thành bắc, nhưng cách toàn bộ Tây Xuyên có thể nghe thấy tiếng hú hét từ thành đông thì cũng đủ để chứng minh rằng trận chiến này khốc liệt tới mức nào!
Vu Triết vốn định nói gì đó để an ủi Đan Châu nhưng bây giờ một chữ cũng không thể nói ra được.
Chỉ có thể dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn Đan Châu.
Miệng ngươi đã được yểm bùa rồi sao? Vừa mới nói thà cho Kim Phi hai vị trí hiểm yếu thì phía bắc và phía nam đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng Vu Triết cũng biết đây chỉ là trùng hợp thôi, trong lòng thầm than một câu rồi vỗ vỗ bả vai Đan Châu.
Đan Châu mở mắt ra, cả người đều bối rối.
Hình như thời gian gã nhắm mắt cũng không quá lâu mà nhỉ?
Tại sao phía đông và phía bắc cũng đánh nhau rồi? Là do cách gã mở mắt ra có vấn đề sao? Đan Châu hoài nghi nhân sinh.
Nhưng rất nhanh chóng đã phản ứng lại, gào lên với một tên cận vệ đứng bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
Cận vệ: “???”
Hắn đứng bên ngoài lầu trại suốt nửa đêm, làm sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng hắn biết bây giờ Đan Châu đang rất tức giận, cũng không dám phàn nàn mà chỉ khom người dè dặt nói: “Thuộc...thuộc hạ không biết ạ!”
“Vậy còn không mau phái người đi thăm dò?” Đan Châu giận dữ hét lên.
“Vâng!” Cận vệ nhanh chóng chạy đi tìm lính trinh sát.