Tuy Trần tú tài không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết bản thân không thể nào trốn thoát nữa.
“Chết hết cho ta đi.”
Trần tú tài gào thét điên cuồng như bị điên, buông tay phải ra. Hắn muốn chết cùng với tất cả mọi người!
Lựu đạn rời khỏi tay của Trần tú tài, rơi xuống mặt đất!
Tim của Quan Thất Ca, chính trị viên, đoàn đội phi thuyền, tử tù... đều nhảy cẵng lên.
Ngay tại lúc này, bọn họ đột nhiên thấy một người bắt lấy lựu đạn, sau đó nhanh chóng chạy về phía sông Gia Lăng, đồng thời xoay tròn cánh tay ném lựu đạn ra ngoài.
Lựu đạn theo một đường cong, rơi trên mặt hồ, giây tiếp theo đã nổ.
Bùm!
Lựu đạn nổ thành một cột nước ở trên sông.
Cho đến lúc này, chính trị viên bọn họ mới thấy ra người ném lựu đạn ra là Hầu Tử.
Lúc này Trần tú tài đã bị đè ở trên đất, dây treo lựu đạn ở trên người cũng bị tháo xuống.
Cho tới lúc này hắn mới nhìn thấy, người này từ đâu đến.
Thì ra ở vách đá phía sau hắn có một rãnh ao bị nước mưa xói mòn vô số năm tạo thành, từ đỉnh núi kéo dài đến chân núi.
Hầu Tử bọn họ chính là thuận theo rãnh ao này từ trên đỉnh núi mò xuống đây.
Nhưng rãnh ao này chỉ sâu chưa tới một mét, phía trên còn đầy nước sau khi dòng nước chảy nên vô cùng trơn, hơn nữa còn gần như thẳng tắp.
Trần tú tài làm sao cũng không ngờ lại có người có thể thuận theo rãnh ao này từ đỉnh núi bò xuống.
Vì vậy hắn mới yên tâm quay lưng lại với vách núi di chuyển, kết quả đã bị trúng kế.
“Trưởng xưởng, người không sao chứ!” Chính trị viên nhìn thấy Trần tú tài bị khống khế nhanh chóng chạy đến đỡ Quan Thất Ca bị té ở bên cạnh: “Nhanh cùng ta đến phòng y tế xem vết thương như thế nào?”
Quan Thất Ca đẩy chính trị viên ra, khập khiễng đi đến bên cạnh Trần tú tài, dùng cái chân bị đâm hai nhát đá vào đầu của Trần tú tài.
“Đồ phản bội nhà ngươi, vậy mà muốn đốt công xưởng!” Quan Thất Ca vừa mắng, vừa đá.
“Thất Ca Thất Ca, được rồi được rồi, tiên sinh dặn dò cố hết sức bắt sống, hắn mỏng manh yếu đuối, huynh đừng đá chết hắn!”
Đại Tráng đến kéo Quan Thất Ca lại. Lúc này Quan Thất Ca mới dừng lại, sau đó kính quân lễ mới Đại Trang: “Là ta nhìn lầm mới nuôi thứ phản bội, khiến cho các anh em chê cười rồi, cũng làm phiền các anh em!”
“Thất Ca nói gì chứ, mọi người đều là anh em, ai không biết cách làm người của huynh, ai dám chê cười huynh?”
Đại Tráng đánh Quan Thất Ca một cái: “Nhanh chóng về xử lý vết thương đi, cùng ta về gặp tiên sinh!”
“Ta cũng phải về sao?” Quan Thất Ca có chút chột dạ hỏi.
Chuyện lần này xét đến cùng cũng là ông ta nhìn lầm người, ông ta giờ không dám gặp Kim Phi.
“Huynh là đương sự, lại là trưởng xưởng đương nhiên phải về báo cáo với tiên sinh rồi.”
Đại Tráng an ủi: “Huynh cũng không cần lo lắng, có lẽ tiên sinh sẽ không trách phạt huynh đâu.”
“Tiên sinh không trách phạt ta mới là lạ.” Quan Thất Ca buồn bã trả lời.
Nhưng mà dù cho không muốn, Quan Thất Ca cũng biết không trốn được, thở dài được chính trị viên đỡ đến phòng y tế.
Các binh lính trinh sát thì lấy sợi dây ra, cột Trần tú tài lại, áp tải về phía phi thuyền.
Bốp bốp bốp! Công nhân và tù nhân đều vỗ tay. Còn không ít người hét lên tốt quá.
Bởi vì nguyên nhân tầm nhìn, bọn họ không nhìn thấy đám người Hầu Tử từ rãnh ao đi xuống.
Động tác của đám người Hầu Tử quả thật quá nhanh, từ người thứ nhất nhảy xuống rãnh ao, đầu tiên dùng dao găm đâm cánh tay của Trần tú tài, phòng hắn làm hại Quan Thất Ca, lại đến Hầu Tử vứt lựu đạn đi, trước sau không đến hai mươi giây.
Đám công nhân và tù nhân ngay cả động tác của bọn họ còn chưa nhìn rõ thì Trần tú tài đã bị áp chế rồi!
Đại Tráng và Hầu Tử nhìn nhau một cái, đều thở phào nhẹ nhõm.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi chiến đội áo giáp đen xây dựng lại, xem như là hoàn thành thuận lợi rồi.
“Chết hết cho ta đi.”
Trần tú tài gào thét điên cuồng như bị điên, buông tay phải ra. Hắn muốn chết cùng với tất cả mọi người!
Lựu đạn rời khỏi tay của Trần tú tài, rơi xuống mặt đất!
Tim của Quan Thất Ca, chính trị viên, đoàn đội phi thuyền, tử tù... đều nhảy cẵng lên.
Ngay tại lúc này, bọn họ đột nhiên thấy một người bắt lấy lựu đạn, sau đó nhanh chóng chạy về phía sông Gia Lăng, đồng thời xoay tròn cánh tay ném lựu đạn ra ngoài.
Lựu đạn theo một đường cong, rơi trên mặt hồ, giây tiếp theo đã nổ.
Bùm!
Lựu đạn nổ thành một cột nước ở trên sông.
Cho đến lúc này, chính trị viên bọn họ mới thấy ra người ném lựu đạn ra là Hầu Tử.
Lúc này Trần tú tài đã bị đè ở trên đất, dây treo lựu đạn ở trên người cũng bị tháo xuống.
Cho tới lúc này hắn mới nhìn thấy, người này từ đâu đến.
Thì ra ở vách đá phía sau hắn có một rãnh ao bị nước mưa xói mòn vô số năm tạo thành, từ đỉnh núi kéo dài đến chân núi.
Hầu Tử bọn họ chính là thuận theo rãnh ao này từ trên đỉnh núi mò xuống đây.
Nhưng rãnh ao này chỉ sâu chưa tới một mét, phía trên còn đầy nước sau khi dòng nước chảy nên vô cùng trơn, hơn nữa còn gần như thẳng tắp.
Trần tú tài làm sao cũng không ngờ lại có người có thể thuận theo rãnh ao này từ đỉnh núi bò xuống.
Vì vậy hắn mới yên tâm quay lưng lại với vách núi di chuyển, kết quả đã bị trúng kế.
“Trưởng xưởng, người không sao chứ!” Chính trị viên nhìn thấy Trần tú tài bị khống khế nhanh chóng chạy đến đỡ Quan Thất Ca bị té ở bên cạnh: “Nhanh cùng ta đến phòng y tế xem vết thương như thế nào?”
Quan Thất Ca đẩy chính trị viên ra, khập khiễng đi đến bên cạnh Trần tú tài, dùng cái chân bị đâm hai nhát đá vào đầu của Trần tú tài.
“Đồ phản bội nhà ngươi, vậy mà muốn đốt công xưởng!” Quan Thất Ca vừa mắng, vừa đá.
“Thất Ca Thất Ca, được rồi được rồi, tiên sinh dặn dò cố hết sức bắt sống, hắn mỏng manh yếu đuối, huynh đừng đá chết hắn!”
Đại Tráng đến kéo Quan Thất Ca lại. Lúc này Quan Thất Ca mới dừng lại, sau đó kính quân lễ mới Đại Trang: “Là ta nhìn lầm mới nuôi thứ phản bội, khiến cho các anh em chê cười rồi, cũng làm phiền các anh em!”
“Thất Ca nói gì chứ, mọi người đều là anh em, ai không biết cách làm người của huynh, ai dám chê cười huynh?”
Đại Tráng đánh Quan Thất Ca một cái: “Nhanh chóng về xử lý vết thương đi, cùng ta về gặp tiên sinh!”
“Ta cũng phải về sao?” Quan Thất Ca có chút chột dạ hỏi.
Chuyện lần này xét đến cùng cũng là ông ta nhìn lầm người, ông ta giờ không dám gặp Kim Phi.
“Huynh là đương sự, lại là trưởng xưởng đương nhiên phải về báo cáo với tiên sinh rồi.”
Đại Tráng an ủi: “Huynh cũng không cần lo lắng, có lẽ tiên sinh sẽ không trách phạt huynh đâu.”
“Tiên sinh không trách phạt ta mới là lạ.” Quan Thất Ca buồn bã trả lời.
Nhưng mà dù cho không muốn, Quan Thất Ca cũng biết không trốn được, thở dài được chính trị viên đỡ đến phòng y tế.
Các binh lính trinh sát thì lấy sợi dây ra, cột Trần tú tài lại, áp tải về phía phi thuyền.
Bốp bốp bốp! Công nhân và tù nhân đều vỗ tay. Còn không ít người hét lên tốt quá.
Bởi vì nguyên nhân tầm nhìn, bọn họ không nhìn thấy đám người Hầu Tử từ rãnh ao đi xuống.
Động tác của đám người Hầu Tử quả thật quá nhanh, từ người thứ nhất nhảy xuống rãnh ao, đầu tiên dùng dao găm đâm cánh tay của Trần tú tài, phòng hắn làm hại Quan Thất Ca, lại đến Hầu Tử vứt lựu đạn đi, trước sau không đến hai mươi giây.
Đám công nhân và tù nhân ngay cả động tác của bọn họ còn chưa nhìn rõ thì Trần tú tài đã bị áp chế rồi!
Đại Tráng và Hầu Tử nhìn nhau một cái, đều thở phào nhẹ nhõm.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi chiến đội áo giáp đen xây dựng lại, xem như là hoàn thành thuận lợi rồi.