“Nghĩ kỹ rồi”. Cửu công chúa cũng là người quyết đoán, sau khi xác
nhận Kim Phi đã quyết, giọng điệu trở nên kiên định: “Đã đến lúc để đám gia tộc đó thấy rốt cuộc thiên hạ này là của ai rồi”.
Thấy thế, sắc mặt Khánh Hâm Nghiêu cũng trở nên thận trọng hơn: “Vậy công chúa định khi nào thì hành hình?”
“Hâm Nghiêu ca, vừa rồi huynh đã nhắc ta rồi, phải mau chóng giết đám người này, nếu không đợi thánh chỉ ban xuống, e là không giết được”.
Cửu công chúa quay đầu nhìn bóng mặt trời trong sân: “Thấm Nhi, ngươi đi bảo địa lao chuẩn bị, giờ Ngọ đưa chúng đi”.
“Giờ Ngọ hôm nay sao?”
Khánh Hâm Nghiêu giật mình đứng dậy.
Kim Phi cũng ngẩng đầu lên.
Lúc này đã là giờ Tị, chưa đến một canh giờ nữa là đến giờ Ngọ.
“Nếu Hâm Nghiêu ca có cách khác, huynh cứ theo đó sắp xếp cũng được”.
Giọng điệu Cửu công chúa trở nên lạnh nhạt như thường. Säc mặt cũng bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết của đám quyền quý, mà giống như đang nói xem trưa nay ăn gì.
“Ta...”
Khánh Hâm Nghiêu mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.
Bây giờ nhà họ Khánh đang chịu áp lực rất lớn, nếu anh ta lại can thiệp vào quyết định xử tử những kẻ quyền thế này, đám người có thế lực đó sẽ xé xác nhà họ Khánh.
Thế nên sau khi ngồi xuống, Khánh Hâm Nghiêu cũng bắt đầu cúi đầu nhìn chén trà, để mặc Cửu công chúa sắp xếp bảo Thấm Nhi rời đi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bức bối, bỗng nhớ đến lời nhắc. nhở của Kim Phi ở núi Ngọc Lũy, bèn nói: “À phải rồi tiên sinh,
chẳng phải ngài đã nhờ ta nhắc về chuyện bông vải sao?”
“Bông vải?”
Cửu công chúa cũng nương theo hỏi:" Bông vải là gì?
“Bông vải là...”
Kim Phi lại nói lại chuyện bông vải cho Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu nghe.
“Nếu Đại Khang ta có được thần vật này, chắc chắn có thể. tạo phúc cho rất nhiều người dân”.
Nghe xong, Cửu công chúa mừng rỡ đến mức mặt đỏ ửng: Tiên sinh, ngài nghĩ mấy lời cao nhân nói có đáng tin không?”
Lúc trước ở làng Tây Hà, Kim Phi từng kể cho cô ấy nghe về khoai tây và ngô, lúc đó Cửu công chúa rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại thì cảm thấy không thể tin được.
Vì theo như Kim Phi nói thì mấy thứ đó đều đến từ một cao nhân phiêu du.
Nếu cao nhân đã từng đi đến lục địa cách đây mấy vạn dặm, từng nhìn thấy khoai tây và ngô, tại sao không đưa ít hạt giống về?
Thế nên sau đó Cửu công chúa xem như đó là một câu chuyện thần thoại.
Kết quả Kim Phi lại nói cách Đảng Hạng và phía tây Thổ Phiên vạn dặm có một thứ gọi là bông vải.
Cách xa hàng vạn dặm ngoài biển thì không với tới, nhưng có thể thử ở phía Tây Đảng Hạng và Thổ Phiên mà.
Điều này khiến Cửu công chúa vô cùng động lòng, đồng thời lại không chắc là thật hay giả.
“Tuyệt đối đáng tin, không có cao nhân chỉ dạy thì không có Kim Phi ta bây giờ”.
Kim Phi dứt khoát nói: “Hơn nữa dù điện hạ có tin hay không thì ta cũng sẽ làm. Khi tìm thấy bông vải đưa về thì điện hạ sẽ biết”.
“Tiên sinh, phía tây Đảng Hạng và Thổ Phiên còn có đất nước khác thật sao?”
Khánh Hâm Nghiêu nghỉ ngờ nói.
“Đương nhiên là có! Lần này đến Đông Hải, ta nghe người trong thủy quân Đông Hải nói những năm gần đây có rất nhiều cướp biển châu Âu xuất hiện thường xuyên, nếu Khánh đại nhân không tin thì cứ về gặp Ngụy đại nhân, hỏi thử là biết”.
“Bổn cung từng nhìn thấy người châu Âu mà tiên sinh nói trong tấu chương”, Cửu công chúa nói: “Trong tấu chương nói họ đều có tóc vàng và mắt xanh, thật vậy sao?”
“Đúng thế”, Kim Phi: “Cao nhân gọi vùng đất của chúng ta là lục địa Á-Âu, chúng ta ở phía đông của lục địa, người châu Âu ở phía tây của lục địa. Cao nhân nói ở đó cũng có giao tranh liên tục, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào”.
Quá trình lịch sử của Đại Khang hoàn toàn khác với kiếp trước, Kim Phi không rõ tình hình hiện tại ở châu Âu như thế nào.
“Vậy ngoài Á Âu, còn có... lục địa và quốc gia nào khác không?”
Khánh Hâm Nghiêu lại hỏi.
nhận Kim Phi đã quyết, giọng điệu trở nên kiên định: “Đã đến lúc để đám gia tộc đó thấy rốt cuộc thiên hạ này là của ai rồi”.
Thấy thế, sắc mặt Khánh Hâm Nghiêu cũng trở nên thận trọng hơn: “Vậy công chúa định khi nào thì hành hình?”
“Hâm Nghiêu ca, vừa rồi huynh đã nhắc ta rồi, phải mau chóng giết đám người này, nếu không đợi thánh chỉ ban xuống, e là không giết được”.
Cửu công chúa quay đầu nhìn bóng mặt trời trong sân: “Thấm Nhi, ngươi đi bảo địa lao chuẩn bị, giờ Ngọ đưa chúng đi”.
“Giờ Ngọ hôm nay sao?”
Khánh Hâm Nghiêu giật mình đứng dậy.
Kim Phi cũng ngẩng đầu lên.
Lúc này đã là giờ Tị, chưa đến một canh giờ nữa là đến giờ Ngọ.
“Nếu Hâm Nghiêu ca có cách khác, huynh cứ theo đó sắp xếp cũng được”.
Giọng điệu Cửu công chúa trở nên lạnh nhạt như thường. Säc mặt cũng bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết của đám quyền quý, mà giống như đang nói xem trưa nay ăn gì.
“Ta...”
Khánh Hâm Nghiêu mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.
Bây giờ nhà họ Khánh đang chịu áp lực rất lớn, nếu anh ta lại can thiệp vào quyết định xử tử những kẻ quyền thế này, đám người có thế lực đó sẽ xé xác nhà họ Khánh.
Thế nên sau khi ngồi xuống, Khánh Hâm Nghiêu cũng bắt đầu cúi đầu nhìn chén trà, để mặc Cửu công chúa sắp xếp bảo Thấm Nhi rời đi.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Khánh Mộ Lam cảm thấy bức bối, bỗng nhớ đến lời nhắc. nhở của Kim Phi ở núi Ngọc Lũy, bèn nói: “À phải rồi tiên sinh,
chẳng phải ngài đã nhờ ta nhắc về chuyện bông vải sao?”
“Bông vải?”
Cửu công chúa cũng nương theo hỏi:" Bông vải là gì?
“Bông vải là...”
Kim Phi lại nói lại chuyện bông vải cho Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu nghe.
“Nếu Đại Khang ta có được thần vật này, chắc chắn có thể. tạo phúc cho rất nhiều người dân”.
Nghe xong, Cửu công chúa mừng rỡ đến mức mặt đỏ ửng: Tiên sinh, ngài nghĩ mấy lời cao nhân nói có đáng tin không?”
Lúc trước ở làng Tây Hà, Kim Phi từng kể cho cô ấy nghe về khoai tây và ngô, lúc đó Cửu công chúa rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại thì cảm thấy không thể tin được.
Vì theo như Kim Phi nói thì mấy thứ đó đều đến từ một cao nhân phiêu du.
Nếu cao nhân đã từng đi đến lục địa cách đây mấy vạn dặm, từng nhìn thấy khoai tây và ngô, tại sao không đưa ít hạt giống về?
Thế nên sau đó Cửu công chúa xem như đó là một câu chuyện thần thoại.
Kết quả Kim Phi lại nói cách Đảng Hạng và phía tây Thổ Phiên vạn dặm có một thứ gọi là bông vải.
Cách xa hàng vạn dặm ngoài biển thì không với tới, nhưng có thể thử ở phía Tây Đảng Hạng và Thổ Phiên mà.
Điều này khiến Cửu công chúa vô cùng động lòng, đồng thời lại không chắc là thật hay giả.
“Tuyệt đối đáng tin, không có cao nhân chỉ dạy thì không có Kim Phi ta bây giờ”.
Kim Phi dứt khoát nói: “Hơn nữa dù điện hạ có tin hay không thì ta cũng sẽ làm. Khi tìm thấy bông vải đưa về thì điện hạ sẽ biết”.
“Tiên sinh, phía tây Đảng Hạng và Thổ Phiên còn có đất nước khác thật sao?”
Khánh Hâm Nghiêu nghỉ ngờ nói.
“Đương nhiên là có! Lần này đến Đông Hải, ta nghe người trong thủy quân Đông Hải nói những năm gần đây có rất nhiều cướp biển châu Âu xuất hiện thường xuyên, nếu Khánh đại nhân không tin thì cứ về gặp Ngụy đại nhân, hỏi thử là biết”.
“Bổn cung từng nhìn thấy người châu Âu mà tiên sinh nói trong tấu chương”, Cửu công chúa nói: “Trong tấu chương nói họ đều có tóc vàng và mắt xanh, thật vậy sao?”
“Đúng thế”, Kim Phi: “Cao nhân gọi vùng đất của chúng ta là lục địa Á-Âu, chúng ta ở phía đông của lục địa, người châu Âu ở phía tây của lục địa. Cao nhân nói ở đó cũng có giao tranh liên tục, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào”.
Quá trình lịch sử của Đại Khang hoàn toàn khác với kiếp trước, Kim Phi không rõ tình hình hiện tại ở châu Âu như thế nào.
“Vậy ngoài Á Âu, còn có... lục địa và quốc gia nào khác không?”
Khánh Hâm Nghiêu lại hỏi.