Một lúc sau, Chu Trần Thị một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Tiên sinh, biện pháp mà ngài nói, chưa từng có trong lịch sử, ta thật sự không nắm chắc.”
Chu Trần Thị hỏi: “Ngài nói thật với ta, ngài đã nắm chắc phần lớn rồi sao?”
“Chắc là khoảng chừng... năm mươi phần trăm”
Kim Phi nói: “Nếu muốn làm giàu, trước tiên phải sửa đường, sửa đường không chỉ có thể thu lộ phí, mà còn có thể kích thích việc buôn bán phát triển ở Xuyên Thục, đối với thương hội Kim Xuyên chúng ta cũng là việc tốt.”
“Kích thích buôn bán phát triển?”
Chu Trần Thị lại nghe được một từ ngữ hoàn toàn xa lạ.
Nhưng bà ấy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà khiêm tốn hỏi: “Có nghĩa là gì? Xin tiên sinh chỉ bảo.”
“Nói thế này đi, tiền công mà người dân kiếm được từ việc sửa đường, nếu có thể thỏa mãn đủ nhu cầu ấm no thì có phải bọn họ sẽ mua những đồ dùng hăng ngày khác, ví dụ như dao phay, lưỡi liềm, cán cuốc các loại không?” Kim Phi hỏi.
“Vật dụng băng sắt có thể là đồ vật gia truyền, hơn nữa còn thường xuyên dùng đến, quả thật nếu như dân chúng có tiền họ sẽ mua vật dụng băng sắt đầu tiên.”
Chu Trần Thị gật đầu, hơn nữa bà ấy còn hiểu được ý của Kim Phi, nói “Vật dụng băng sắt của thương hội Kim Xuyên chúng ta vừa tốt vừa rẻ, dân chúng rất có thể sẽ chọn vật dụng bằng sắt của nhà chúng ta”
“Không chỉ vật dụng băng sắt, chờ khi xử lý xong nạn thiên tai, ta sẽ trở về nghiên cứu thêm nhiều công cụ cùng với những loại hàng hoá khác, phấn đấu để mỗi quán trọ đều trở thành một tiệm tạp hoá kim khí, để dân chúng không cần đến huyện phủ vẫn có thể mua được muối ăn, lương thực và những thứ khác mà mọi người cần trong cuộc sống”
Kim Phi nói: “Như vậy tiền mà thương hội chúng ta kiếm được, không phải có thể thuê được nhiều dân chúng đi tu sửa đường hơn sao? Xây được nhiều công xưởng, thuê được nhiều công nhân hơn sao?
Dân chúng kiếm được tiền, sẽ không chỉ mua vật dụng băng sắt mà còn mua những thứ khác nữa. Dân chúng mua thịt, bán thịt có phải cũng kiếm được tiền không? Bán thịt kiếm tiền xong có thể mua được trang sức cho vợ đúng không? Bán trang sức kiếm tiền xong còn có thể mua mấy thước vải bố để may quần áo cho con cái đúng không?
Dân chúng có tiền trong tay, thì thị trường mới có thể đi lên, chúng ta mới kiếm được càng nhiều tiền.
Cho nên việc sửa đường không chỉ thương hội Kim Xuyên chúng ta được lợi, những thương nhân khác cũng sẽ được lợi, Xuyên Thục sẽ nhanh chóng trở thành một vùng kinh tế thuận lợi, đây chính là kích thích buôn bán phát triển.”
“Thì ra là vậy!”
Chu Trần Thị bừng tỉnh, sau đó khâm phục nói: “Chẳng trách điện hạ lại coi trọng tiên sinh như vậy, tiên sinh rất có tài trị quốc, ở Tây Xuyên thật quá lãng phí tài năng.”
“Nương nương quá khen rồi.” Kim Phi khoát tay.
Những đạo lý mà y nói, bất kỳ một học sinh trung học nào. ở kiếp trước đều hiểu.
Chẳng quá là y may mắn, quen biết được với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nên mới có cơ hội để thực hiện.
“Là tiên sinh quá khiêm tốn.”
Chu Trần Thị thấy vậy càng khâm phục: “Ta bây giờ mới biết khoảng cách giữa ta với tiên sinh như thế nào, ta chỉ thấy mỗi ba tấc đất trước mặt, còn tiên sinh lại suy tính đến cả thiên hạ, chẳng trách tiên sinh lại có thể làm ăn lớn như vậy!”
“Nương nương bà tung hô thêm mấy câu nữa thì ta sẽ bay lên tận trời đấy.”
Kim Phi được khen cũng hơi đỏ mặt. “Không phải nịnh hót tiên sinh, ta thật sự thấy bội phục.”
Chu Trần Thị nói: “Trước đây ta còn không nghĩ ra, nhưng vừa rồi nghe tiên sinh giải thích, ta đã hiểu.
Hiện tại khắp nơi đều có trộm cướp hoành hành, đường núi cũng rất khó đi, nếu như tiên sinh sửa đường xong, còn cứ cách mười dặm xây một quán trọ, phái nhân viên hộ tống bảo. vệ an toàn, con đường kinh doanh này khẳng định sẽ hồi sinh, việc làm ăn của quán trọ cũng sẽ tốt hơn.
À, tiên sinh, trên con đường kinh doanh này chỉ có chúng †a mới có thể xây quán trọ, hay là tất cả mọi người đều có thể xây?”
“Chúng ta là người sửa đường, dĩ nhiên là chỉ có chúng ta mới có thể xây." Kim Phi nói: “Người khác muốn xây cũng phải đưa tiền cho chúng tai”
Thật ra Kim Phi nói những điều này, đều là tham khảo từ các tuyến đường và trạm dừng phục vụ ở kiếp trước.
Trạm dừng phục vụ ở trên đường, ai muốn làm cũng làm được sao?
Kim Phi quyết tâm cố gảng thúc đẩy cứu giúp thiên tai, không chỉ là vì không thể đứng nhìn dân chúng gặp nạn, mà cũng là suy nghĩ cho mình.
Nếu là bình thường, việc xây đường kinh doanh, xây quán trọ, thậm chí xây dựng nhà xưởng ở khắp nơi đều sẽ phải chịu áp lực đến từ mọi mặt. 𝑻ìⅿ đọc 𝑡hêⅿ 𝑡ại -- 𝑡 r ù ⅿ 𝑡 r 𝓊 y ệ n.𝑽N --
Nếu như y tìm Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đến giúp đỡ cũng sẽ nợ ân tình của họ.
Nhưng bây giờ làm như vậy, để cứu giúp nạn thiên tai, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng sẽ chủ động giúp Kim Phi giải quyết hết tất cả phiền toái, ngược lại còn nợ ân tình của y.
Còn về những dự án thuỷ lợi tốn kém nhất, mất nhiều thời gian nhất, lại ít lợi nhuận nhất, Kim Phi đều không phụ trách một dự án nào, tất cả đều giao cho Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Với sự thông minh của Cửu công chúa, đương nhiên sẽ hiểu được ý định của Kim Phi.
Nhưng việc trùng tu thuỷ lợi thuộc về công trình dân sinh, vốn là chuyện của quan phủ, Cửu công chúa cũng đành chịu.
Kim Phi sẵn sàng khởi xướng việc cho vay có lãi, xây dựng công xưởng, bắc cầu sửa đường, cũng coi như là đã cố hết sức rồi.
“Chỉ có chúng ta mới có thể kinh doanh mở quán trọ ở bên đường, đây chính là kinh doanh độc quyền, đừng nói là chất lượng cao giá thành rẻ, nếu giá có đắt hơn những chỗ khác một tí thì việc kinh doanh chắc chẳn sẽ không lỗ! Còn có thể thu lộ phí 50 năm...”
Chu Trần Thị càng nói càng phấn khích: “Tiên sinh, bây giờ †a mới hiểu ra, ngài thật sự quá cao tay!”
“Tiên sinh, biện pháp mà ngài nói, chưa từng có trong lịch sử, ta thật sự không nắm chắc.”
Chu Trần Thị hỏi: “Ngài nói thật với ta, ngài đã nắm chắc phần lớn rồi sao?”
“Chắc là khoảng chừng... năm mươi phần trăm”
Kim Phi nói: “Nếu muốn làm giàu, trước tiên phải sửa đường, sửa đường không chỉ có thể thu lộ phí, mà còn có thể kích thích việc buôn bán phát triển ở Xuyên Thục, đối với thương hội Kim Xuyên chúng ta cũng là việc tốt.”
“Kích thích buôn bán phát triển?”
Chu Trần Thị lại nghe được một từ ngữ hoàn toàn xa lạ.
Nhưng bà ấy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà khiêm tốn hỏi: “Có nghĩa là gì? Xin tiên sinh chỉ bảo.”
“Nói thế này đi, tiền công mà người dân kiếm được từ việc sửa đường, nếu có thể thỏa mãn đủ nhu cầu ấm no thì có phải bọn họ sẽ mua những đồ dùng hăng ngày khác, ví dụ như dao phay, lưỡi liềm, cán cuốc các loại không?” Kim Phi hỏi.
“Vật dụng băng sắt có thể là đồ vật gia truyền, hơn nữa còn thường xuyên dùng đến, quả thật nếu như dân chúng có tiền họ sẽ mua vật dụng băng sắt đầu tiên.”
Chu Trần Thị gật đầu, hơn nữa bà ấy còn hiểu được ý của Kim Phi, nói “Vật dụng băng sắt của thương hội Kim Xuyên chúng ta vừa tốt vừa rẻ, dân chúng rất có thể sẽ chọn vật dụng bằng sắt của nhà chúng ta”
“Không chỉ vật dụng băng sắt, chờ khi xử lý xong nạn thiên tai, ta sẽ trở về nghiên cứu thêm nhiều công cụ cùng với những loại hàng hoá khác, phấn đấu để mỗi quán trọ đều trở thành một tiệm tạp hoá kim khí, để dân chúng không cần đến huyện phủ vẫn có thể mua được muối ăn, lương thực và những thứ khác mà mọi người cần trong cuộc sống”
Kim Phi nói: “Như vậy tiền mà thương hội chúng ta kiếm được, không phải có thể thuê được nhiều dân chúng đi tu sửa đường hơn sao? Xây được nhiều công xưởng, thuê được nhiều công nhân hơn sao?
Dân chúng kiếm được tiền, sẽ không chỉ mua vật dụng băng sắt mà còn mua những thứ khác nữa. Dân chúng mua thịt, bán thịt có phải cũng kiếm được tiền không? Bán thịt kiếm tiền xong có thể mua được trang sức cho vợ đúng không? Bán trang sức kiếm tiền xong còn có thể mua mấy thước vải bố để may quần áo cho con cái đúng không?
Dân chúng có tiền trong tay, thì thị trường mới có thể đi lên, chúng ta mới kiếm được càng nhiều tiền.
Cho nên việc sửa đường không chỉ thương hội Kim Xuyên chúng ta được lợi, những thương nhân khác cũng sẽ được lợi, Xuyên Thục sẽ nhanh chóng trở thành một vùng kinh tế thuận lợi, đây chính là kích thích buôn bán phát triển.”
“Thì ra là vậy!”
Chu Trần Thị bừng tỉnh, sau đó khâm phục nói: “Chẳng trách điện hạ lại coi trọng tiên sinh như vậy, tiên sinh rất có tài trị quốc, ở Tây Xuyên thật quá lãng phí tài năng.”
“Nương nương quá khen rồi.” Kim Phi khoát tay.
Những đạo lý mà y nói, bất kỳ một học sinh trung học nào. ở kiếp trước đều hiểu.
Chẳng quá là y may mắn, quen biết được với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nên mới có cơ hội để thực hiện.
“Là tiên sinh quá khiêm tốn.”
Chu Trần Thị thấy vậy càng khâm phục: “Ta bây giờ mới biết khoảng cách giữa ta với tiên sinh như thế nào, ta chỉ thấy mỗi ba tấc đất trước mặt, còn tiên sinh lại suy tính đến cả thiên hạ, chẳng trách tiên sinh lại có thể làm ăn lớn như vậy!”
“Nương nương bà tung hô thêm mấy câu nữa thì ta sẽ bay lên tận trời đấy.”
Kim Phi được khen cũng hơi đỏ mặt. “Không phải nịnh hót tiên sinh, ta thật sự thấy bội phục.”
Chu Trần Thị nói: “Trước đây ta còn không nghĩ ra, nhưng vừa rồi nghe tiên sinh giải thích, ta đã hiểu.
Hiện tại khắp nơi đều có trộm cướp hoành hành, đường núi cũng rất khó đi, nếu như tiên sinh sửa đường xong, còn cứ cách mười dặm xây một quán trọ, phái nhân viên hộ tống bảo. vệ an toàn, con đường kinh doanh này khẳng định sẽ hồi sinh, việc làm ăn của quán trọ cũng sẽ tốt hơn.
À, tiên sinh, trên con đường kinh doanh này chỉ có chúng †a mới có thể xây quán trọ, hay là tất cả mọi người đều có thể xây?”
“Chúng ta là người sửa đường, dĩ nhiên là chỉ có chúng ta mới có thể xây." Kim Phi nói: “Người khác muốn xây cũng phải đưa tiền cho chúng tai”
Thật ra Kim Phi nói những điều này, đều là tham khảo từ các tuyến đường và trạm dừng phục vụ ở kiếp trước.
Trạm dừng phục vụ ở trên đường, ai muốn làm cũng làm được sao?
Kim Phi quyết tâm cố gảng thúc đẩy cứu giúp thiên tai, không chỉ là vì không thể đứng nhìn dân chúng gặp nạn, mà cũng là suy nghĩ cho mình.
Nếu là bình thường, việc xây đường kinh doanh, xây quán trọ, thậm chí xây dựng nhà xưởng ở khắp nơi đều sẽ phải chịu áp lực đến từ mọi mặt. 𝑻ìⅿ đọc 𝑡hêⅿ 𝑡ại -- 𝑡 r ù ⅿ 𝑡 r 𝓊 y ệ n.𝑽N --
Nếu như y tìm Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đến giúp đỡ cũng sẽ nợ ân tình của họ.
Nhưng bây giờ làm như vậy, để cứu giúp nạn thiên tai, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng sẽ chủ động giúp Kim Phi giải quyết hết tất cả phiền toái, ngược lại còn nợ ân tình của y.
Còn về những dự án thuỷ lợi tốn kém nhất, mất nhiều thời gian nhất, lại ít lợi nhuận nhất, Kim Phi đều không phụ trách một dự án nào, tất cả đều giao cho Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Với sự thông minh của Cửu công chúa, đương nhiên sẽ hiểu được ý định của Kim Phi.
Nhưng việc trùng tu thuỷ lợi thuộc về công trình dân sinh, vốn là chuyện của quan phủ, Cửu công chúa cũng đành chịu.
Kim Phi sẵn sàng khởi xướng việc cho vay có lãi, xây dựng công xưởng, bắc cầu sửa đường, cũng coi như là đã cố hết sức rồi.
“Chỉ có chúng ta mới có thể kinh doanh mở quán trọ ở bên đường, đây chính là kinh doanh độc quyền, đừng nói là chất lượng cao giá thành rẻ, nếu giá có đắt hơn những chỗ khác một tí thì việc kinh doanh chắc chẳn sẽ không lỗ! Còn có thể thu lộ phí 50 năm...”
Chu Trần Thị càng nói càng phấn khích: “Tiên sinh, bây giờ †a mới hiểu ra, ngài thật sự quá cao tay!”