Lo lăng về lúa nước và xe lửa hơi nước nên khi trở về Kim Phi đã không dừng lại ở Đông Hải quá lâu mà tranh thủ lúc thuyền lầu đang bổ sung nhiên liệu ở bến †àu để gặp đám người Từ Cương và Trịnh Trì Viễn rồi lập tức lên thuyền và rời di.
Việc đầu tiên khi quay lại làng Tây Hà là đi thẳng đến cánh đồng trồng lúa nước L ở phía Tây làng.
Vì để trồng giống lúa nước L mà Ngụy Vô Nhai đã cho người xây vài con kênh ở phía Tây làng, lúc này giống lúa nước L đã chín vàng, những bông lúa nặng trĩu uốn cong thân lúa, xem ra vô cùng khả quan.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang tuần tra trên đồng, nhìn thấy Kim Phi thì vội vàng chạy đến.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi” Ngụy Vô Nhai chỉ vào ruộng lúa rồi nói: “Lúa đã chín hản rồi, nếu ngài không trở về thì sẽ không kịp gặt mất.”
“Đây không phải là vì nhận được thư của Nguy tiên sinh ông nên ta đã trở về rồi đây hay sao?” Kim Phi cười nói: “Từ khi trở về ta còn chưa đi đâu đã đến đây trước rồi, ngay cả quần áo cũng chưa thay đây này.”
Y nói xong thì ngồi xổm xuống rồi bứt ra một nắm bông lúa, cẩn thận nhìn một hồi: “Đúng là nên gặt rồi, tìm được người chưa?”
“Tìm được rồi.” Ngụy Vô Nhai gật đầu: “Nếu tiên sinh không có ý kiến gì thì ngày mai có thể gặt lúa.”
“Gặt đi!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Sau khi xem xong ruộng lúa, Kim Phi lại đi đến nơi ươm giống rau, cà chua và ớt cũng đã chín mồi, tuy nhiên đây là những hạt giống nên không được hái xuống ăn mà sẽ được phép tiếp tục phát triển cho đến khi chín hoàn toàn thì sẽ có người phụ trách chuyên môn đến hái.
Sau khi từ căn cứ ươm giống rau trở về Kim Phi lại ghé xưởng thép để hỏi thăm về tiến độ sản xuất đầu máy xe lửa hơi nước.
Đợi đến khi đi từ xưởng thép về làng thì trời cũng đã tối mịt.
“Trở về từ xa như vậy mà kết quả ngay cả người cũng không thấy tăm hơi đâu!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi nhưng vẫn cảm thấy đau lòng nên rót cho y một chén trà lạnh.
"Lúa chín rồi, Ngụy tiên sinh bảo ta đến xem xem có gặt được không, bên phía xưởng thép cũng có chút việc, Mãn Thương không giải quyết được nên ta phải đi xem sao.” Kim Phi cười giải thích.
“Nghỉ ngơi một chút rồi để ngày mai đi xem không được sao?"
“Thời gian có chút gấp rút.” Kim Phi vòng tay ôm lấy Quan Hạ Nhị, tựa đầu vào cô: “Bận rộn nốt năm nay thì ổn rồi!”
Mặc kệ là giống lúa nước L hay là khoai tây, ngô, bí ngô, đây đều là lần đầu tiên chúng được trồng trên quy mô lớn trong năm nay, ngoại trừ Kim Phi thì cũng không còn ai biết cách trồng và thời điểm thu hoạch.
Qua năm nay thì người dân sẽ có kinh nghiệm và Kim Phi cũng không cần phải lo lắng nữa.
Quan Hạ Nhi ôm lấy Kim Phi. đau lòng vuốt ve gò má của y. Trong lúc hai người đang âu yếm nhau thì có bốn đứa nhỏ đang vội vàng lao. vào trong sân, Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng hét của chúng thì vội vàng buông
Kim Phi ra.
Ngày hôm sau, một nhóm binh phủ đã tiến vào ruộng trồng lúa nước L và bắt đầu thu hoạch, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai cũng đã đến từ sáng sớm.
"Kim tiên sinh, ngài nói xem sản lượng mỗi mẫu ruộng ở đây là bao nhiêu?" Ngụy Vô Nhai hồi hộp hỏi.
Việc đầu tiên khi quay lại làng Tây Hà là đi thẳng đến cánh đồng trồng lúa nước L ở phía Tây làng.
Vì để trồng giống lúa nước L mà Ngụy Vô Nhai đã cho người xây vài con kênh ở phía Tây làng, lúc này giống lúa nước L đã chín vàng, những bông lúa nặng trĩu uốn cong thân lúa, xem ra vô cùng khả quan.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang tuần tra trên đồng, nhìn thấy Kim Phi thì vội vàng chạy đến.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi” Ngụy Vô Nhai chỉ vào ruộng lúa rồi nói: “Lúa đã chín hản rồi, nếu ngài không trở về thì sẽ không kịp gặt mất.”
“Đây không phải là vì nhận được thư của Nguy tiên sinh ông nên ta đã trở về rồi đây hay sao?” Kim Phi cười nói: “Từ khi trở về ta còn chưa đi đâu đã đến đây trước rồi, ngay cả quần áo cũng chưa thay đây này.”
Y nói xong thì ngồi xổm xuống rồi bứt ra một nắm bông lúa, cẩn thận nhìn một hồi: “Đúng là nên gặt rồi, tìm được người chưa?”
“Tìm được rồi.” Ngụy Vô Nhai gật đầu: “Nếu tiên sinh không có ý kiến gì thì ngày mai có thể gặt lúa.”
“Gặt đi!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Sau khi xem xong ruộng lúa, Kim Phi lại đi đến nơi ươm giống rau, cà chua và ớt cũng đã chín mồi, tuy nhiên đây là những hạt giống nên không được hái xuống ăn mà sẽ được phép tiếp tục phát triển cho đến khi chín hoàn toàn thì sẽ có người phụ trách chuyên môn đến hái.
Sau khi từ căn cứ ươm giống rau trở về Kim Phi lại ghé xưởng thép để hỏi thăm về tiến độ sản xuất đầu máy xe lửa hơi nước.
Đợi đến khi đi từ xưởng thép về làng thì trời cũng đã tối mịt.
“Trở về từ xa như vậy mà kết quả ngay cả người cũng không thấy tăm hơi đâu!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi nhưng vẫn cảm thấy đau lòng nên rót cho y một chén trà lạnh.
"Lúa chín rồi, Ngụy tiên sinh bảo ta đến xem xem có gặt được không, bên phía xưởng thép cũng có chút việc, Mãn Thương không giải quyết được nên ta phải đi xem sao.” Kim Phi cười giải thích.
“Nghỉ ngơi một chút rồi để ngày mai đi xem không được sao?"
“Thời gian có chút gấp rút.” Kim Phi vòng tay ôm lấy Quan Hạ Nhị, tựa đầu vào cô: “Bận rộn nốt năm nay thì ổn rồi!”
Mặc kệ là giống lúa nước L hay là khoai tây, ngô, bí ngô, đây đều là lần đầu tiên chúng được trồng trên quy mô lớn trong năm nay, ngoại trừ Kim Phi thì cũng không còn ai biết cách trồng và thời điểm thu hoạch.
Qua năm nay thì người dân sẽ có kinh nghiệm và Kim Phi cũng không cần phải lo lắng nữa.
Quan Hạ Nhi ôm lấy Kim Phi. đau lòng vuốt ve gò má của y. Trong lúc hai người đang âu yếm nhau thì có bốn đứa nhỏ đang vội vàng lao. vào trong sân, Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng hét của chúng thì vội vàng buông
Kim Phi ra.
Ngày hôm sau, một nhóm binh phủ đã tiến vào ruộng trồng lúa nước L và bắt đầu thu hoạch, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai cũng đã đến từ sáng sớm.
"Kim tiên sinh, ngài nói xem sản lượng mỗi mẫu ruộng ở đây là bao nhiêu?" Ngụy Vô Nhai hồi hộp hỏi.