Khánh Hâm Nghiêu không trả lời mà chỉ läc đầu cười khổ.
Trương Lương cũng nhận ra răng mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Tây Xuyên là đại bản doanh của mấy thế hệ nhà họ Khánh, bây giờ bị thái giám gieo họa khiến dân chúng lầm than, khốn cùng, mà Khánh Hâm Nghiêu bị giam lỏng, sống được thoải mái thì mới là lạ.
Vì thế Trương Lương đổi câu hỏi: "Nói vậy, Khánh đại nhân cũng không dễ dàng gì mà tới được đây nhỉ?"
"Quả thực không dễ dàng, nếu năm đó ông nội ta không. để lại một cái đường hầm bí mật, thì đúng là ta không ra ngoài được." Khánh Hâm Nghiêu trả lời.
Năm đó, ông nội của Khánh Mộ Lam đã xây dựng một đường hầm bí mật trong Khánh phủ, khi cha của Khánh Mộ Lam còn nắm quyền, thỉnh thoảng còn tiến hành bảo trì một chút.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, nên kể từ khi cha anh ta qua đời, đã quên mất đường hầm bí mật và càng không phái người đi bảo trì.
Cho đến ngày bị giam lỏng, anh ta mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng do nhiều năm không sửa sang lại, nên đường hầm bí mật đã bị hư hỏng từ lâu và phần giữa đã sụp đổ.
Nếu là lúc bình thường, Khánh Hâm Nghiêu có thể ngẫu nhiên phái vài trăm binh sĩ đến dọn dẹp đóng sụp lún, chỉ cần một hai ngày là đã sạch sẽ.
Nhưng lúc này anh ta đang bị giam lỏng, trong phủ không có mấy người, lại còn bị thái giám sai người theo dõi, căn bản không dám gây ra nhiều ồn ào, chỉ có thể lén lút phái người dọn dẹp đống đổ nát.
Vẫn cứ bận bịu cho đến ngày hôm qua, cuối cùng đống đổ nát cũng đã được dọn sạch.
Cuối cùng Khánh Hâm Nghiêu đã liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Dù sao thì đó cũng là đại bản doanh của mấy thế hệ người, cho dù Khánh Hâm Nghiêu có bị phế truất thì ở Tây Xuyên vẫn còn rất nhiều mối liên hệ ẩn giấu.
Sau khi liên hệ được, Khánh Hâm Nghiêu nhanh chóng biết được tình hình xung quanh Tây Xuyên.
Sáng sớm hôm nay, đã nghĩ ra cách lẻn ra khỏi thành rồi tìm Trương Lương.
“Trương Lương huynh đệ, huynh đã liên lạc với Kim tiên sinh chưa?" Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Khi tiên sinh đến Giang Nam và Đông Hải, đã gửi tới mấy lá thư bồ câu, nhưng sau đó thì không có tin tức gì cả”
Trương Lương nói: “Trong bức thư cuối cùng, tiên sinh nói †a đừng đối đầu cứng rằn với thái giám. Y tiêu diệt cướp biển xong sẽ nhanh chóng trở lại, cũng không biết bây giờ tình hình chiến sự bên đó ra sao."
"Ở trên biển diệt cướp biển cũng không dễ dàng, e là tạm thời Kim tiên sinh không thể quay lại được."
Khánh Hâm Nghiêu thở dài: "Bây giờ chúng ta đang gặp rắc rối."
"Khánh đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trương Lương hỏi.
"Không phải hoạn quan đã ra lệnh niêm phong kho lương thực của thương hội Kim Xuyên các ngươi sao? Hôm qua ta nhận được tin bọn họ đang trộm lương thực trong kho lương thực đem ra bán." Khánh Hâm Nghiêu nói.
"Cái gì?" Trương Lương đấm một cú lên bàn: "Khinh người quá đáng, sao bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy?”
Bởi vì lá thư của Kim Phi nhắc nhở anh ta đừng đối đầu trực diện với quan phủ, nên khi có bọn buôn lương thực vu cáo thương hội Kim Xuyên, rồi thái giám ra lệnh phong tỏa kho. lương thực, Trương Lương cũng không chống cự, lại ngoan ngoãn bảo cận vệ và người trong thương hội rời đi.
Thật ra, tin tức nạn đói năm nay sẽ xảy ra ở Xuyên Thục, đã lan truyền ở Giang Nam từ lâu.
Thế nên, thương hội Kim Xuyên không phải là nơi duy nhất dự trữ lương thực ở Giang Nam để vận chuyển đến Xuyên Thục.
Nhiều dân buôn lương thực cũng vận chuyển số lượng lớn lương thực vào Xuyên Thục.
Chỉ là họ tới không phải để cứu tế, mà muốn nhân lúc tình hình khốn khổ để kiếm bộn tiền xấu xa.
Thực ra Kim Phi đã nhận được tin tức này từ lâu, nhưng y cũng không ngăn cản.
Đầu tiên, là không có lý do chính đáng nào để ngăn cản, mà y còn ước gì có càng nhiều nhóm buôn lương thực vận chuyển thêm một ít lương thực vào đây.
Những người buôn lương thực đã đi hàng ngàn dặm xa xôi để vận chuyển lương thực đến đây, thì sẽ không thể nào lại vận chuyển về được và chỉ có thể bán ra ở Xuyên Thục.
Càng vận chuyển nhiều thì càng có nhiều bá tánh sống Sót.
Kịch bản xấu nhất là xảy ra cuộc chiến giá cả với các thương buôn lương thực, nhưng ổn định lại giá lương thực là được.
Kết quả là Kim Phi đã bị người dụ đi trước khi cuộc chiến giá cả bắt đầu.
Theo quan điểm của Trương Lương, việc các thái giám phong tỏa kho lương thực của thương hội chẳng qua là để cấu kết với thương buôn lương thực bằng cách đóng cửa kho lương thực của họ, lúc đó những bọn buôn lương thực có thể nhân cơ hội để bán lương thực của mình với giá cao.
Nhưng anh ta không ngờ mấy tên thái giám này lại vô liêm sỈ và táo tợn như vậy.
Niêm phong kho lương thực thì đã đành, lại còn âm thầm lấy lương thực trong kho lương thực ra để bán với giá cao.
Đường Tiểu Bắc bận rộn ở Giang Nam mấy tháng, tương đương với làm không công cho thương buôn lương thực.
Nếu biết chuyện này, Kim Phi quay lại không nổi điên mới là lạ.
"Khánh đại nhân, bây giờ ta nên làm gì đây?" Trương Lương cau mày hỏi.
Đánh giặc thì Trương Lương có thể ra trận được, nhưng đối mặt với âm mưu chốn quan trường này, anh ta lại không làm được và cũng không còn cách nào khác ngoài việc xin lời chỉ bảo của Khánh Hâm Nghiêu.
"Ta cũng không biết." Khánh Hâm Nghiêu bất lực lắc đầu.
Trương Lương cũng nhận ra răng mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Tây Xuyên là đại bản doanh của mấy thế hệ nhà họ Khánh, bây giờ bị thái giám gieo họa khiến dân chúng lầm than, khốn cùng, mà Khánh Hâm Nghiêu bị giam lỏng, sống được thoải mái thì mới là lạ.
Vì thế Trương Lương đổi câu hỏi: "Nói vậy, Khánh đại nhân cũng không dễ dàng gì mà tới được đây nhỉ?"
"Quả thực không dễ dàng, nếu năm đó ông nội ta không. để lại một cái đường hầm bí mật, thì đúng là ta không ra ngoài được." Khánh Hâm Nghiêu trả lời.
Năm đó, ông nội của Khánh Mộ Lam đã xây dựng một đường hầm bí mật trong Khánh phủ, khi cha của Khánh Mộ Lam còn nắm quyền, thỉnh thoảng còn tiến hành bảo trì một chút.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, nên kể từ khi cha anh ta qua đời, đã quên mất đường hầm bí mật và càng không phái người đi bảo trì.
Cho đến ngày bị giam lỏng, anh ta mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng do nhiều năm không sửa sang lại, nên đường hầm bí mật đã bị hư hỏng từ lâu và phần giữa đã sụp đổ.
Nếu là lúc bình thường, Khánh Hâm Nghiêu có thể ngẫu nhiên phái vài trăm binh sĩ đến dọn dẹp đóng sụp lún, chỉ cần một hai ngày là đã sạch sẽ.
Nhưng lúc này anh ta đang bị giam lỏng, trong phủ không có mấy người, lại còn bị thái giám sai người theo dõi, căn bản không dám gây ra nhiều ồn ào, chỉ có thể lén lút phái người dọn dẹp đống đổ nát.
Vẫn cứ bận bịu cho đến ngày hôm qua, cuối cùng đống đổ nát cũng đã được dọn sạch.
Cuối cùng Khánh Hâm Nghiêu đã liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Dù sao thì đó cũng là đại bản doanh của mấy thế hệ người, cho dù Khánh Hâm Nghiêu có bị phế truất thì ở Tây Xuyên vẫn còn rất nhiều mối liên hệ ẩn giấu.
Sau khi liên hệ được, Khánh Hâm Nghiêu nhanh chóng biết được tình hình xung quanh Tây Xuyên.
Sáng sớm hôm nay, đã nghĩ ra cách lẻn ra khỏi thành rồi tìm Trương Lương.
“Trương Lương huynh đệ, huynh đã liên lạc với Kim tiên sinh chưa?" Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Khi tiên sinh đến Giang Nam và Đông Hải, đã gửi tới mấy lá thư bồ câu, nhưng sau đó thì không có tin tức gì cả”
Trương Lương nói: “Trong bức thư cuối cùng, tiên sinh nói †a đừng đối đầu cứng rằn với thái giám. Y tiêu diệt cướp biển xong sẽ nhanh chóng trở lại, cũng không biết bây giờ tình hình chiến sự bên đó ra sao."
"Ở trên biển diệt cướp biển cũng không dễ dàng, e là tạm thời Kim tiên sinh không thể quay lại được."
Khánh Hâm Nghiêu thở dài: "Bây giờ chúng ta đang gặp rắc rối."
"Khánh đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trương Lương hỏi.
"Không phải hoạn quan đã ra lệnh niêm phong kho lương thực của thương hội Kim Xuyên các ngươi sao? Hôm qua ta nhận được tin bọn họ đang trộm lương thực trong kho lương thực đem ra bán." Khánh Hâm Nghiêu nói.
"Cái gì?" Trương Lương đấm một cú lên bàn: "Khinh người quá đáng, sao bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy?”
Bởi vì lá thư của Kim Phi nhắc nhở anh ta đừng đối đầu trực diện với quan phủ, nên khi có bọn buôn lương thực vu cáo thương hội Kim Xuyên, rồi thái giám ra lệnh phong tỏa kho. lương thực, Trương Lương cũng không chống cự, lại ngoan ngoãn bảo cận vệ và người trong thương hội rời đi.
Thật ra, tin tức nạn đói năm nay sẽ xảy ra ở Xuyên Thục, đã lan truyền ở Giang Nam từ lâu.
Thế nên, thương hội Kim Xuyên không phải là nơi duy nhất dự trữ lương thực ở Giang Nam để vận chuyển đến Xuyên Thục.
Nhiều dân buôn lương thực cũng vận chuyển số lượng lớn lương thực vào Xuyên Thục.
Chỉ là họ tới không phải để cứu tế, mà muốn nhân lúc tình hình khốn khổ để kiếm bộn tiền xấu xa.
Thực ra Kim Phi đã nhận được tin tức này từ lâu, nhưng y cũng không ngăn cản.
Đầu tiên, là không có lý do chính đáng nào để ngăn cản, mà y còn ước gì có càng nhiều nhóm buôn lương thực vận chuyển thêm một ít lương thực vào đây.
Những người buôn lương thực đã đi hàng ngàn dặm xa xôi để vận chuyển lương thực đến đây, thì sẽ không thể nào lại vận chuyển về được và chỉ có thể bán ra ở Xuyên Thục.
Càng vận chuyển nhiều thì càng có nhiều bá tánh sống Sót.
Kịch bản xấu nhất là xảy ra cuộc chiến giá cả với các thương buôn lương thực, nhưng ổn định lại giá lương thực là được.
Kết quả là Kim Phi đã bị người dụ đi trước khi cuộc chiến giá cả bắt đầu.
Theo quan điểm của Trương Lương, việc các thái giám phong tỏa kho lương thực của thương hội chẳng qua là để cấu kết với thương buôn lương thực bằng cách đóng cửa kho lương thực của họ, lúc đó những bọn buôn lương thực có thể nhân cơ hội để bán lương thực của mình với giá cao.
Nhưng anh ta không ngờ mấy tên thái giám này lại vô liêm sỈ và táo tợn như vậy.
Niêm phong kho lương thực thì đã đành, lại còn âm thầm lấy lương thực trong kho lương thực ra để bán với giá cao.
Đường Tiểu Bắc bận rộn ở Giang Nam mấy tháng, tương đương với làm không công cho thương buôn lương thực.
Nếu biết chuyện này, Kim Phi quay lại không nổi điên mới là lạ.
"Khánh đại nhân, bây giờ ta nên làm gì đây?" Trương Lương cau mày hỏi.
Đánh giặc thì Trương Lương có thể ra trận được, nhưng đối mặt với âm mưu chốn quan trường này, anh ta lại không làm được và cũng không còn cách nào khác ngoài việc xin lời chỉ bảo của Khánh Hâm Nghiêu.
"Ta cũng không biết." Khánh Hâm Nghiêu bất lực lắc đầu.