"Về chuyện của Lạc Lan, ta thực sự nên xin lỗi."
Kim Phi nghiêm túc nói: "Lúc đó ta thật sự rất lo lắng, không biết muội không nhận được thư."
Ban đầu, Kim Phi quyết định phái một lực lượng viễn chỉnh đến Nước K, đây là một quyết định được đưa ra trong lúc nhất thời.
Y đã đồng thời viết thư cho cả Đường Tiểu Bắc và Lạc Lan. Lạc Lan sau khi nhận được thư lập tức chạy tới làng Tây Hà. Tuy nhiên, những ngày đó, Đường Tiểu Bắc đột nhiên quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra bất ngờ ở khu vực Xuyên Nam. Khi thư của Kim Phi được gửi đến, cô ấy đã rời đi.
Vì là cuộc kiểm tra bất ngờ nên hành trình của Đường Tiểu Bắc được giữ bí mật. Khi nhận được thư của Kim Phi, Lạc Lan đã đi được vài ngày.
Sau này Kim Phi mới biết chuyện này.
Mặc dù nói một cách chính xác, Kim Phi và Cửu công chúa có quyền phái Lạc Lan bất cứ lúc nào, nhưng dù sao Lạc Lan cũng là cánh tay phải của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi vội vàng chuyển Lạc Lan đi, quả thực có hơi không hợp quy củ.
Cũng may chính là Kim Phi điều Lạc Lan đi, nếu là do Cửu công chúa điều đi, Đường Tiểu Bắc có lẽ sẽ nổ tung.
Tuy nhiên, cũng chính vì sự việc này mà Đường Tiểu Bắc mới nhận ra địa vị của mình trong lòng Kim Phi có thể đã suy giảm, cho nên lần này Kim Phi gọi cô ấy, cô ấy cũng lập tức quay lại, dù biết Kim Phi nghĩ oan mình nhưng cũng không vạch trần.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc đã chán nản mấy ngày vì sự việc này, nhưng khi Kim Phi chân thành xin lỗi, Đường Tiểu Bắc lại xua tay: "Chúng ta là người một nhà, sao lại phân biệt chàng hay ta chứ, hơn nữa Đường Tiểu Bắc ta có phải là loại người không phân biệt được đúng sai đâu?
Lạc Lan đúng thật là người thích hợp nhất đi Nước K, nếu cô ấy có thể thành công mang về một số lượng lớn hạt giống tốt, thì sự cống hiến của cô ấy đối với Đại Khang sẽ lớn hơn nhiều so với ở lại thương hội, cho dù ta nhận được thư, ta cũng sẽ không ngăn cản.". truyện tiên hiệp hay
"Nếu muội hiểu là tốt rồi; Kim Phi xoa xoa tóc Đường Tiểu Bắc rồi ôm cô ấy vào lòng: "Sau này ta sẽ chú ý."
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi thích Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc có vẻ chanh chua, nhưng cô ấy rất rõ ràng khi nào mình có thể gây rắc rối và khi nào thì tuyệt đối không thể.
Kim Phi sau đó cũng đã suy ngẫm về bản thân mình. Đường Tiểu Bắc tuy rằng không làm to chuyện, nhưng sau này y sẽ cố gắng hết sức tránh đi những tình huống như vậy. Suy cho cùng, sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn, y không thể tiếp tục vượt qua ranh giới cuối cùng của Đường Tiểu Bắc chỉ vì cô ấy bao dung.
Những mối quan hệ như vậy không thể kéo dài được lâu.
Xe ngựa lắc lư khi tiến vào làng, dừng lại trước cửa nhà Kim Phi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng ở cửa, Đường Tiểu Bắc chỉnh lại tóc, vui vẻ nhảy xuống xe, lao vào vòng tay của Quan Hạ Nhi, ôm lấy eo cô kêu lên: "Tỷ tỷ, ta về rồi đây!"
Đường Tiểu Bắc là người thứ hai kết hôn với Kim Phi, khi đó sự nghiệp của Kim Phi mới chỉ bắt đầu. Cô ấy đã ở trong làng một thời gian khá lâu và Quan Hạ Nhi luôn coi cô ấy như em gái và mối quan hệ của họ luôn rất tốt.
"Muội còn biết đường mò về à?"
Quan Hạ Nhỉ trừng mắt nhìn Đường Tiểu Bắc, tức giận nói: "Ta còn tưởng rằng muội quên mất căn nhà này rồi đấy!"
"Ôi tỷ tỷ của ta ơi, sao tỷ lại y hệt tướng công thế, vừa gặp là đã mắng ta!"
Đường Tiểu Bắc rúc đầu vào trong ngực Quan Hạ Nhi, nững nịu nói: "Ta biết sai rồi, từ nay về sau mỗi tháng đều về gặp tỷ tỷ và tướng công mài!"
"Đây là chính miệng muội nói đấy nhé, Quan Hạ Nhi đẩy Đường Tiểu Bắc ra với vẻ mặt chán ghét: "Nếu sau này hơn một tháng mà muội không về, muội mà mò tới là ta nhốt muội ngoài cửa không cho vào!"
"Không, sẽ không!" Đường Tiểu Bắc liên tục cam đoan.
Kim Phi nghiêm túc nói: "Lúc đó ta thật sự rất lo lắng, không biết muội không nhận được thư."
Ban đầu, Kim Phi quyết định phái một lực lượng viễn chỉnh đến Nước K, đây là một quyết định được đưa ra trong lúc nhất thời.
Y đã đồng thời viết thư cho cả Đường Tiểu Bắc và Lạc Lan. Lạc Lan sau khi nhận được thư lập tức chạy tới làng Tây Hà. Tuy nhiên, những ngày đó, Đường Tiểu Bắc đột nhiên quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra bất ngờ ở khu vực Xuyên Nam. Khi thư của Kim Phi được gửi đến, cô ấy đã rời đi.
Vì là cuộc kiểm tra bất ngờ nên hành trình của Đường Tiểu Bắc được giữ bí mật. Khi nhận được thư của Kim Phi, Lạc Lan đã đi được vài ngày.
Sau này Kim Phi mới biết chuyện này.
Mặc dù nói một cách chính xác, Kim Phi và Cửu công chúa có quyền phái Lạc Lan bất cứ lúc nào, nhưng dù sao Lạc Lan cũng là cánh tay phải của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi vội vàng chuyển Lạc Lan đi, quả thực có hơi không hợp quy củ.
Cũng may chính là Kim Phi điều Lạc Lan đi, nếu là do Cửu công chúa điều đi, Đường Tiểu Bắc có lẽ sẽ nổ tung.
Tuy nhiên, cũng chính vì sự việc này mà Đường Tiểu Bắc mới nhận ra địa vị của mình trong lòng Kim Phi có thể đã suy giảm, cho nên lần này Kim Phi gọi cô ấy, cô ấy cũng lập tức quay lại, dù biết Kim Phi nghĩ oan mình nhưng cũng không vạch trần.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc đã chán nản mấy ngày vì sự việc này, nhưng khi Kim Phi chân thành xin lỗi, Đường Tiểu Bắc lại xua tay: "Chúng ta là người một nhà, sao lại phân biệt chàng hay ta chứ, hơn nữa Đường Tiểu Bắc ta có phải là loại người không phân biệt được đúng sai đâu?
Lạc Lan đúng thật là người thích hợp nhất đi Nước K, nếu cô ấy có thể thành công mang về một số lượng lớn hạt giống tốt, thì sự cống hiến của cô ấy đối với Đại Khang sẽ lớn hơn nhiều so với ở lại thương hội, cho dù ta nhận được thư, ta cũng sẽ không ngăn cản.". truyện tiên hiệp hay
"Nếu muội hiểu là tốt rồi; Kim Phi xoa xoa tóc Đường Tiểu Bắc rồi ôm cô ấy vào lòng: "Sau này ta sẽ chú ý."
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi thích Đường Tiểu Bắc.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc có vẻ chanh chua, nhưng cô ấy rất rõ ràng khi nào mình có thể gây rắc rối và khi nào thì tuyệt đối không thể.
Kim Phi sau đó cũng đã suy ngẫm về bản thân mình. Đường Tiểu Bắc tuy rằng không làm to chuyện, nhưng sau này y sẽ cố gắng hết sức tránh đi những tình huống như vậy. Suy cho cùng, sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn, y không thể tiếp tục vượt qua ranh giới cuối cùng của Đường Tiểu Bắc chỉ vì cô ấy bao dung.
Những mối quan hệ như vậy không thể kéo dài được lâu.
Xe ngựa lắc lư khi tiến vào làng, dừng lại trước cửa nhà Kim Phi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng ở cửa, Đường Tiểu Bắc chỉnh lại tóc, vui vẻ nhảy xuống xe, lao vào vòng tay của Quan Hạ Nhi, ôm lấy eo cô kêu lên: "Tỷ tỷ, ta về rồi đây!"
Đường Tiểu Bắc là người thứ hai kết hôn với Kim Phi, khi đó sự nghiệp của Kim Phi mới chỉ bắt đầu. Cô ấy đã ở trong làng một thời gian khá lâu và Quan Hạ Nhi luôn coi cô ấy như em gái và mối quan hệ của họ luôn rất tốt.
"Muội còn biết đường mò về à?"
Quan Hạ Nhỉ trừng mắt nhìn Đường Tiểu Bắc, tức giận nói: "Ta còn tưởng rằng muội quên mất căn nhà này rồi đấy!"
"Ôi tỷ tỷ của ta ơi, sao tỷ lại y hệt tướng công thế, vừa gặp là đã mắng ta!"
Đường Tiểu Bắc rúc đầu vào trong ngực Quan Hạ Nhi, nững nịu nói: "Ta biết sai rồi, từ nay về sau mỗi tháng đều về gặp tỷ tỷ và tướng công mài!"
"Đây là chính miệng muội nói đấy nhé, Quan Hạ Nhi đẩy Đường Tiểu Bắc ra với vẻ mặt chán ghét: "Nếu sau này hơn một tháng mà muội không về, muội mà mò tới là ta nhốt muội ngoài cửa không cho vào!"
"Không, sẽ không!" Đường Tiểu Bắc liên tục cam đoan.