"Cẩn thận, ta nghe nói thổ phỉ ở núi Miêu Miêu rất có bản lĩnh.
Các người đừng chủ quan, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đừng để chưa chết trên chiến trường mà lại rơi vào tay thổ phỉ”.
Thấy dáng vẻ Chung Ngũ không quan tâm lắm, Khánh Hoài nhắc nhở.
"Hầu gia yên tâm đi”.
Chung Ngũ mỉm cười rồi cởi áo giáp của mình ra.
Còn có hai thị vệ khác cũng thay bộ đồ rách rưới giống hắn.
Ba người họ không cầm nỏ mà vác một thanh đao, chui vào bụi cây.
"Tiên sinh, chúng ta cũng đi xem thế nào đi”.
Khánh Hoài đứng dậy đi về phía ngọn đồi gần đó.
...!
Trên núi Miêu Miêu có một ngôi nhà tranh, trông không khác gì những ngôi làng trên núi bình thường, nhưng ở đây lại không có phụ nữ và trẻ em.
Để giữ gìn tâm huyết của thổ phỉ, chủ nhân của nơi này không cho phép có phụ nữ.
Thèm muốn phụ nữ thì xuống núi cướp, cướp được sẽ chơi đùa thỏa thích ngay dưới chân núi, sau đó trở lại núi.
Còn về những phụ nữ bị làm nhục, họ có thể bị bán cho các kỹ viện, cũng có thể bị vứt xác ở nơi hoang dã.
Một gã thổ phỉ thấp bé, miệng nhọn, má khỉ từ dưới núi chạy lên, xông vào sân thở hổn hển, nói lớn với người đàn ông vạm vỡ trong sân đang cầm tạ bằng đá:
"Ông hai, có tin tức của ông ba rồi”.
"Nói mau!"
Ông hai ném cục tạ bằng đá sang một bên: "Thằng ba ở đâu?"
Sau khi tên đầu trọc bị ông cả đuổi xuống núi, đã đi du ngoạn khắp nơi, cứ mười ngày nửa tháng lại đến tìm ông ta để xin tiền.
Nhưng hơn một tháng nay, tên đầu trọc vẫn chưa tới, ông hai nghĩ có khả năng tên đầu trọc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Do đó, ông ta đã cử người đi dò hỏi dưới chân núi.
Nhưng mãi mà vẫn không có tin tức.
Gã thổ phỉ thấp bé sợ hãi nhìn ông hai, ấp a ấp úng.
Ông hai sốt ruột muốn đá hắn một cú nhưng chân nhấc lên rồi lại đặt xuống.
Gã thấp bé này là đàn em trung thành và cũng là quân sư quạt mo của ông ta.
Bình thường đã giúp ông ta làm không ít việc, không thể nhấc chân lên đá hắn như những tên thổ phỉ khác được.
Sau khi kìm nén cơn giận, ông ta hỏi: “Có phải thằng ba đã bị người khác hại rồi không?”
"Vâng...!Tôi nhận được tin tức, hai mươi ngày trước, có người nhìn thấy ông ba cãi nhau với ai đó tại sòng bạc ở làng Lý Gia, bị người của sòng bạc ném ra ngoài...!Ông ba không phục nên đã đánh nhau với người của sòng bạc...!bị người của sòng bạc đánh chết rồi”.
Gã thấp bé kể lại tin tức mà hắn đã nhận được một lượt.
Tin tức này là giả, Khánh Hoài cố ý bảo Trương Lương truyền tin ra ngoài, cho dù ông hai lần này may mắn sống sót cũng sẽ không tìm đến làng Tây Hà.
"Chẳng trách mãi mà không tìm được thằng ba, hóa ra nó ở làng Lý Gia”.
Ông hai đập mạnh tay xuống bàn: "Đi gọi người, gọi hết các huynh đệ đến đây, đi tới sòng bạc!"
"Ông hai, ông tuyệt đối đừng hấp tấp”.
Gã thấp bé vội vàng nói: "Tin tức này có chính xác hay không còn khó nói, lúc này điều động hết các huynh đệ thì e không ổn lắm”.
Nơi nào có người thì ở đó có bọn giang hồ, thổ phỉ ở núi Miêu Miêu cũng không phải đoàn kết gì lắm, ông cả và ông hai không hợp nhau nên mới đuổi tên đầu trọc đi.
Gần đây, một đàn em dưới trướng ông cả làm sai, bị ông hai đánh gần chết, ông cả đang tìm cơ hội để trả thù.
Ông hai ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ngươi lắm mưu nhiều kế, mau nói xem ta phải làm gì bây giờ?”
"Ông hai, ta nghĩ thế này...”
Gã thấp bé nói: "Chúng ta dẫn người đến làng Lý Gia một chuyến, nếu tin tức này không đúng thì chúng ta sẽ hỏi thăm tiếp.
Nếu ông ba bị người của sòng bạc giết chết thật thì chúng ta sẽ đánh với đám người ở sòng bạc một trận...”
"Tốt nhất là đả thương một vài huynh đệ, như vậy tôi sẽ quay về gọi người đến san bằng sòng bạc, ông cả cũng không nói được gì”.
Ông hai chợt hiểu ra kế hoạch của gã thấp bé.
Tên đầu trọc bị đuổi khỏi núi, nói trắng ra tên đầu trọc là phản đồ của núi Miêu Miêu, cho dù bị giết, ông hai cũng không thể dẫn theo đám thổ phỉ đi báo thù.
Nhưng nếu bọn họ bị đánh ở sòng bạc thì lại khác.
Đám thổ phỉ của núi Miêu Miêu buộc phải ra mặt cho ông hai, nếu không lòng người sẽ nguội lạnh.
"Ông hai anh minh”.
Gã thấp bé vội vàng nịnh bợ.
"Đi nói với Tiểu Hắc, bảo hắn dẫn theo vài người đi đánh bạc ở làng Lý Gia!"
Ông hai xua tay.
Gã thấp bé đáp vâng rồi chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, ông hai dẫn theo bốn tên đàn em thân cận, đi thẳng đến làng Lý Gia.
Khi họ đang đi qua một khu rừng, ba người đàn ông bất ngờ lao ra.
"Này, dừng lại!"
Chung Ngũ hét lớn: "Con đường này do ta mở, rừng cây này cũng do ta trồng, muốn đi ngang qua đây thì phải nộp lộ phí!"
"Đường này do ngươi mở sao?"
Nửa đời làm thổ phỉ, lại bị chặn cướp trước cửa nhà mình, ông hai tức giận bật cười: "Mẹ kiếp, ngươi biết ta là ai không hả? Ta là ông hai của núi Miêu Miêu!"
"Chết tiệt, ta mặc kệ ngươi là người núi Miêu Miêu hay núi Cẩu Cẩu, mau lấy tiền ra, không thì đừng trách ta không nể mặt!"
Chung Ngũ hung tợn quát tháo.
"Thằng ranh con, trông dáng vẻ này chắc ngươi là tên đào ngũ đúng không? Muốn chiếm địa bàn thì đi chỗ khác, nơi này đã có người trấn giữ rồi”.
Xem như ngươi may mắn, hôm nay ông đây không có thời gian nói chuyện với ngươi, mau cút đi, nếu lúc ta trở lại mà ngươi còn chưa rời đi thì ông đây sẽ lột da của ngươi!"
Ông hai đang nóng lòng đến làng Lý Gia, sau khi mắng Chung Ngũ vài câu thì định rời đi.
"Ông đây lột da của ngươi trước”.
Chung Ngũ hét lớn, vung thanh đao dài chém về phía một tên thổ phỉ.
Tên thổ phỉ này còn đang đứng hóng chuyện, đâu ngờ Chung Ngũ nói ra tay là ra tay luôn?
Hắn bị Chung Ngũ chém nhào.
Cùng lúc Chung Ngũ tấn công, hai thị vệ bên cạnh cũng ra đòn, một người chém bay một tên thổ phỉ.
Trong nháy mắt, bên đám thổ phỉ chỉ còn lại ông hai và gã thấp bé.
Ông hai cuối cùng cũng sợ hãi, nói: "Hảo hán...”
Ông ta vừa nói ra chữ thứ hai đã bị Chung Ngũ dùng dao đâm xuyên tim.
"Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!"
Gã thấp bé bị dọa sợ ngã nhào xuống đất, không ngừng dập đầu.
"Trở về nói với ông cả nhà các ngươi, ông đây muốn ngọn núi này, bảo hắn nhanh chóng cút khỏi đây!”
Chung Ngũ dùng thanh đao dài vỗ vào lưng kẻ thấp bé: "Cút!"
"Cảm ơn hảo hán!"
Gã thấp bé quay người, chạy thục mạng lên núi.
Chung Ngũ bật cười ha hả, bắt đầu công cuộc nhặt xác.
Diễn kịch thì phải diễn cho đầy đủ, sau khi lục soát được những thứ có giá trị, mấy người Chung Ngũ c ởi sạch quần áo của tên thổ phỉ.
"Ha ha, kịch hay sắp bắt đầu rồi”.
Trên ngọn núi nhỏ, Khánh Hoài vỗ mông, đứng dậy nói: "Ngài ở đây chờ, ta đi xuống đó một chuyến”.
Kim Phi nhìn Chung Ngũ dưới chân núi, nội tâm dâng trào từng làn sóng cuồn cuộn.
Mặc dù y cũng từng giết người nhưng đó là trong tình thế y bắt buộc phải làm thế.
Sau khi giết tên đầu trọc, Kim Phi đã gặp ác mộng trong nhiều ngày liền.
Nhưng nhìn Chung Ngũ mà xem, hắn đang cười từ đầu đến cuối, như thể giết người chẳng khác gì giết một con gà.
Điều này khiến Kim Phi lần đầu tiên nhìn thấy sự khác biệt giữa những người bình thường và quân nhân chính quy.
Đợi khi y định thần lại, Khánh Hoài đã xuống núi.
Mấy người Chung Ngũ cũng quay trở lại khu rừng, nhanh chóng mặc áo giáp và cầm vũ khí của mình.
Kim Phi nhìn thấy Khánh Hoài đang chỉ chỉ trỏ trỏ dưới chân núi, sau đó một nhóm thị vệ tản ra, cầm theo cung nỏ chui vào các vị trí khác nhau.
Kể cả Trương Lương cũng chui vào bụi rậm.
Chỉ có người đàn ông da ngăm đi theo Khánh Hoài trở lại đỉnh núi.
"Được rồi, đã sắp xếp xong, tiên sinh, chúng ta đợi xem kịch hay là được”..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK