Vì thế Kim Phi chỉ có thể nhịn lại thương lượng với Lưu Thiết: “Thiết Tử ca, hay là như vậy nếu như gió dừng rồi thì ta đi, nếu như gió không dừng thì ta sẽ không đi, như thế nào?”
Lưu Thiết biết đây có lẽ là giới hạn của Kim Phi, nếu như bản thân từ chối tiếp thì Kim Phi có thể sẽ cưỡng ép rời đi, vì thế suy nghĩ một lát gật đầu nói: “Được!”
Gió lớn liên tục nhiều ngày như vậy sao có thể nói dừng là dừng? Nếu như gió thật sự dừng thì phi thuyền bây cũng không có khó khăn như vậy, để Kim Phi đi cũng không có gì.
“Vậy thì quyết định như vậy!” Kim Phi uống hết nước trà trong chén: “Các anh em thuỷ quân, các ngươi sắp xếp chút!”
Sau xong cầm thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn rời đi.
Sau khi về phòng, Kim Phi đọc kỹ thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, cũng hiểu toàn diện thêm về việc ở nước K, càng gấp gáp muốn đến xem thử lô bông vải và hạt giống này.
Nhưng mà bây giờ gió lớn tuyết lớn, phi thuyền bay quả thật nguy hiểm, Kim Phi cũng chỉ có thể đợi.
Y cũng không đợi không mà là vừa thông báo Nhuận Nương và Tả Phi Phi thu dọn hành lý, vừa phái người gọi công chúa Lộ Khiết đến.
“Tiên sinh, chàng muốn quay về sao?” Trong lòng công chúa Lộ Khiết hơi ngẩn người, sau đó trong mắt lại lộ ra vẻ giằng co.
Cô ta biết bản thân nên theo Kim Phi cùng về, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ ở ngoại thành Quan Du mới vừa ổn thoả, bây giờ đi cô ta lại không yên tâm.
Ngay lúc công chúa Lộ Khiết đang chần chừ không biết lựa chọn như thế nào, Kim Phi lên tiếng: “Liên minh bộ lạc nhỏ vừa đến, lòng người còn chưa vững, nàng lại mang thai, không thích hợp bôn ba đường dài cứ ở lại thành Quan Du trước đi.
Công chúa Lộ Khiết im lặng đôi chút, gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đó lại bổ sung nói: “Đợi đến khi mùa xuân băng tan rồi, ta sẽ cho người khởi công!”
Thảo nguyên không nuôi người nhàn hạ, công chúa Lộ Khiết từ nhỏ lớn lên ở thảo nguyên đã hiểu, không ai muốn cứ dẫn theo gánh nặng, liên minh bộ lạc nhỏ muốn dựa vào Kim Phi sống tiếp thì buộc phải có giá trị của bản thân, nếu không sớm muộn ngày nào đó cũng sẽ bị bỏ rơi.
Kim Phi cũng không phản đối, từ trên bàn lấy mấy tờ giấy bản thảo cho công chúa Lộ Khiết: “Đây là một số đặc trưng của mỏ than, mỏ sắt, đợi ta quay về sắp xếp một số khảo sát viên đến, đợi xuân đến nàng tổ chức một đội khảo sát ở xung quanh tìm thử xem có mỏ than, mỏ sắt không.”
“Vâng!” Công chúa Lộ Khiết nhận bản thảo, kích động đến ngón tay cũng có chút run run.
Nếu như có thể tìm được mở than thì mùa đông không cần khó khăn như vậy nữa.
Nhuận Nương nhận được thông báo của Kim Phi, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý, làm xong tất cả chuẩn bị để lên đường, nhưng đợi liên tục mấy ngày gió tuyết vẫn không có ý hoàn toàn ngừng lại, trái lại ngày càng nhiều, có ngày buổi sáng Nhuận Nương thức dậy mở cửa, cửa cũng bị tuyết đóng chặn mất.
Lưu Thiết tưởng rằng Kim Phi sẽ gấp, mấy ngày này thỉnh thoảng lại tìm Kim Phi nói chuyện, kết quả phát hiện Kim Phi hoàn toàn không gấp, mỗi lần anh ta qua Kim Phi đều đang bận việc ở trong thư phòng, không phải đang vẽ bản thảo. thì chính là đang biên soạn giáo trình.
Sau đó còn kêu Lưu Thiết tìm thợ mộc đến làm một bộ dụng cụ, ở trong thư phòng bận rộn đêm nào hay đêm đó.
Gió tuyết dù lớn cũng có lúc sẽ dừng.
Sau mười một ngày thuỷ thủ đến, cuối cùng gió tuyết cũng ngừng, mặt trời lên cao, chiếu lên tuyết trắng khiến người ta không mở mắt lên được.
Nếu như thời gian dài ở trong hoàn cảnh như vậy rất có khả năng tạo thành choáng tuyết, thậm chí tạo thành tổn thương không thể nào khỏi với mắt.
May mà xưởng thuỷ tinh Kim Xuyên đã có thể chế tạo kính râm, mỗi vệ sĩ canh gác ở trên tường thành đều được phân phát một cái.
Kim Phi nhìn một đám người Đại Khang mặc trang phục cổ đại theo kính râm lớn ở xung quanh luôn cảm thấy có chút mắc cười, cho dù bản thân y cũng ăn mặc như vậy.
Mới bắt đầu quả thật có chút không quên, nhưng nhìn thời gian dài rồi cũng quen, trái lại khiến cho Kim Phi nhớ đến những người nổi tiếng phương Bắc ở
trên mạng mặc đồ cổ trang trượt tuyết ở kiếp trước.
Tuyết chất quá dày, tuyết mỗi ngày đào được chất thành hai bức tường tuyết còn cao hơn người ở hai bên đường.
Đám người men theo ở đường nhỏ ở giữa đi đến sân bay, dừng ở một mảnh đất trống vừa được dọn dẹp tức thời.
“Được rồi Thiết Tử ca, ta đi đây thành Quan Du giao cho huynh đấy!”
Lưu Thiết biết đây có lẽ là giới hạn của Kim Phi, nếu như bản thân từ chối tiếp thì Kim Phi có thể sẽ cưỡng ép rời đi, vì thế suy nghĩ một lát gật đầu nói: “Được!”
Gió lớn liên tục nhiều ngày như vậy sao có thể nói dừng là dừng? Nếu như gió thật sự dừng thì phi thuyền bây cũng không có khó khăn như vậy, để Kim Phi đi cũng không có gì.
“Vậy thì quyết định như vậy!” Kim Phi uống hết nước trà trong chén: “Các anh em thuỷ quân, các ngươi sắp xếp chút!”
Sau xong cầm thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn rời đi.
Sau khi về phòng, Kim Phi đọc kỹ thư của Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, cũng hiểu toàn diện thêm về việc ở nước K, càng gấp gáp muốn đến xem thử lô bông vải và hạt giống này.
Nhưng mà bây giờ gió lớn tuyết lớn, phi thuyền bay quả thật nguy hiểm, Kim Phi cũng chỉ có thể đợi.
Y cũng không đợi không mà là vừa thông báo Nhuận Nương và Tả Phi Phi thu dọn hành lý, vừa phái người gọi công chúa Lộ Khiết đến.
“Tiên sinh, chàng muốn quay về sao?” Trong lòng công chúa Lộ Khiết hơi ngẩn người, sau đó trong mắt lại lộ ra vẻ giằng co.
Cô ta biết bản thân nên theo Kim Phi cùng về, nhưng liên minh bộ lạc nhỏ ở ngoại thành Quan Du mới vừa ổn thoả, bây giờ đi cô ta lại không yên tâm.
Ngay lúc công chúa Lộ Khiết đang chần chừ không biết lựa chọn như thế nào, Kim Phi lên tiếng: “Liên minh bộ lạc nhỏ vừa đến, lòng người còn chưa vững, nàng lại mang thai, không thích hợp bôn ba đường dài cứ ở lại thành Quan Du trước đi.
Công chúa Lộ Khiết im lặng đôi chút, gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đó lại bổ sung nói: “Đợi đến khi mùa xuân băng tan rồi, ta sẽ cho người khởi công!”
Thảo nguyên không nuôi người nhàn hạ, công chúa Lộ Khiết từ nhỏ lớn lên ở thảo nguyên đã hiểu, không ai muốn cứ dẫn theo gánh nặng, liên minh bộ lạc nhỏ muốn dựa vào Kim Phi sống tiếp thì buộc phải có giá trị của bản thân, nếu không sớm muộn ngày nào đó cũng sẽ bị bỏ rơi.
Kim Phi cũng không phản đối, từ trên bàn lấy mấy tờ giấy bản thảo cho công chúa Lộ Khiết: “Đây là một số đặc trưng của mỏ than, mỏ sắt, đợi ta quay về sắp xếp một số khảo sát viên đến, đợi xuân đến nàng tổ chức một đội khảo sát ở xung quanh tìm thử xem có mỏ than, mỏ sắt không.”
“Vâng!” Công chúa Lộ Khiết nhận bản thảo, kích động đến ngón tay cũng có chút run run.
Nếu như có thể tìm được mở than thì mùa đông không cần khó khăn như vậy nữa.
Nhuận Nương nhận được thông báo của Kim Phi, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý, làm xong tất cả chuẩn bị để lên đường, nhưng đợi liên tục mấy ngày gió tuyết vẫn không có ý hoàn toàn ngừng lại, trái lại ngày càng nhiều, có ngày buổi sáng Nhuận Nương thức dậy mở cửa, cửa cũng bị tuyết đóng chặn mất.
Lưu Thiết tưởng rằng Kim Phi sẽ gấp, mấy ngày này thỉnh thoảng lại tìm Kim Phi nói chuyện, kết quả phát hiện Kim Phi hoàn toàn không gấp, mỗi lần anh ta qua Kim Phi đều đang bận việc ở trong thư phòng, không phải đang vẽ bản thảo. thì chính là đang biên soạn giáo trình.
Sau đó còn kêu Lưu Thiết tìm thợ mộc đến làm một bộ dụng cụ, ở trong thư phòng bận rộn đêm nào hay đêm đó.
Gió tuyết dù lớn cũng có lúc sẽ dừng.
Sau mười một ngày thuỷ thủ đến, cuối cùng gió tuyết cũng ngừng, mặt trời lên cao, chiếu lên tuyết trắng khiến người ta không mở mắt lên được.
Nếu như thời gian dài ở trong hoàn cảnh như vậy rất có khả năng tạo thành choáng tuyết, thậm chí tạo thành tổn thương không thể nào khỏi với mắt.
May mà xưởng thuỷ tinh Kim Xuyên đã có thể chế tạo kính râm, mỗi vệ sĩ canh gác ở trên tường thành đều được phân phát một cái.
Kim Phi nhìn một đám người Đại Khang mặc trang phục cổ đại theo kính râm lớn ở xung quanh luôn cảm thấy có chút mắc cười, cho dù bản thân y cũng ăn mặc như vậy.
Mới bắt đầu quả thật có chút không quên, nhưng nhìn thời gian dài rồi cũng quen, trái lại khiến cho Kim Phi nhớ đến những người nổi tiếng phương Bắc ở
trên mạng mặc đồ cổ trang trượt tuyết ở kiếp trước.
Tuyết chất quá dày, tuyết mỗi ngày đào được chất thành hai bức tường tuyết còn cao hơn người ở hai bên đường.
Đám người men theo ở đường nhỏ ở giữa đi đến sân bay, dừng ở một mảnh đất trống vừa được dọn dẹp tức thời.
“Được rồi Thiết Tử ca, ta đi đây thành Quan Du giao cho huynh đấy!”