Thật ra Đại Tráng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nên cũng không ngăn cản Nathan.
Anh ta đang định dặn dò phụ tá, cũng đi xuống xem xét cùng Nathan thì Nê Thu đã đến đây.
“Đội trưởng, lão đại Hầu Tử gửi thư cho ngài!"
Nê Thu liên tục chạy như điên đến đây, lúc này cũng rất mệt mỏi, thở hổn hển, lấy bản thảo trong ngực ra và đưa cho Đại Tráng.
Ngay cả phong thư chứa giấy viết bản thảo cũng không có, chứ đừng nói đến con dấu.
Nhưng Đại Tráng chỉ nhìn qua đã xác nhận đây là do Hầu Tử viết.
Không có lý do nào khác ngoài khả năng nhận dạng chữ viết của Hầu Tử quá cao, theo cách nói của Trương Lương, chính là ngay cả một con gà cũng có thể viết tốt hơn Hầu Tử.
Sau khi đọc thư xong, Đại Tráng càng nhíu mày chặt hơn.
Những gì Hầu Tử nói trong thư cũng giống như sự lo lắng của anh ta và Nathan.
Nếu như chỉ có một mình anh ta nhận ra có điều gì đó không ổn, có thể là do trực giác của anh ta bị lỗi rồi, nhưng đồng thời có nhiều người cảm thấy có gì đó
không ổn thì có thể thực sự là có chuyện gì đó không ổn.
Nghĩ đến đây, Đại Tráng dặn dò phụ tá một tiếng, rồi nhanh chóng chạy xuống đáy thung lũng.
Lúc này Nathan đã đến đáy thung lũng rồi, ông ta đang xé áo của xác chết ra, kiểm tra cánh tay trái của xác chết.
"Không phải... cái này cũng không phải..."
Mỗi lần xé áo của một cái xác chết, vẻ mặt của Nathan càng trở nên cẩn thận hơn.
“Nathan, ngươi đang tìm cái gì?" Đại Tráng đuổi theo và hỏi.
"Tướng quân Đại Tráng, trên cánh tay trái của quân Dã Lang đều sẽ có dấu vết của sói hoang, nhưng trên những xác chết này đều không có!"
Nathan ngẩng đầu lên nói: 'Bọn họ không phải là quân Dã Lang!"
"Ngươi đang lừa chúng ta ư?" Sắc mặt của Đại Tráng lập tức thay đổi.
Bọn họ không biết quân Dã Lang, là Nathan nói cho bọn họ biết.
Bây giờ bộ lạc Hắc Hổ và bộ lạc Thương Ưng đang trong trạng thái đối địch, hơn nữa Nathan bịa chuyện như thật, Đại Tráng và Hầu Tử không ngờ rằng ông ta sẽ nói dối.
"Ta không lừa các ngươi, ta thực sự đã nhìn thấy Gunte mài!"
Nathan giải thích: "Hắn cũng chính là thủ lĩnh của quân Dã Lang đó!"
Nghe Nathan nói như vậy, sắc mặt của Đại Tráng càng trở nên khó coi hơn.
Nathan đã nói quân Dã Lang quá mạnh mẽ, từ Kim Phi đến Đại Tráng và Hầu Tử, tất cả mọi người đều xốc lên một trăm phần trăm tinh thần để dùng hết sức để ứng phó.
Kết quả bây giờ Nathan lại nói rằng đối phương không phải là quân Dã Lang.
Đại Tráng không chỉ cảm thấy mình bị lừa dối, mà còn nhận ra được mối nguy hiểm ẩn giấu trong đó.
Đối phương đã tốn nhiều công sức như thế để lừa dối mình, chắc chẳn phải có kế hoạch.
Nghĩ tới đây, trong đầu Đại Tráng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía đập Đô Giang.
Rồi mới hét lớn lên: "Lính truyền lệnh!" “Đến đây!" Lính truyền lệnh vẫn luôn đi theo phía sau nhanh chóng chạy đến. "Bắn mũi tên lệnh!" Đại Tráng ra lệnh.
"Vâng!" Lính truyền lệnh vô thức trả lời một tiếng, rồi mới hơi bối rối nhìn xung quanh.
Mũi tên lệnh chỉ được dùng để cầu cứu, nhưng bây giờ trận chiến đã sắp kết thúc, bên ta không có một chút thương vong, quân địch cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ, sao lại yêu cầu cầu cứu?
Nhưng Đại Tráng là người chỉ huy, anh ta nói bắn mũi tên lệnh, lính truyền lệnh cũng không dám nghỉ ngờ, hơi do dự một chút và hỏi: “Đội trưởng, ngài muốn bắn bao nhiêu?”
Anh ta đang định dặn dò phụ tá, cũng đi xuống xem xét cùng Nathan thì Nê Thu đã đến đây.
“Đội trưởng, lão đại Hầu Tử gửi thư cho ngài!"
Nê Thu liên tục chạy như điên đến đây, lúc này cũng rất mệt mỏi, thở hổn hển, lấy bản thảo trong ngực ra và đưa cho Đại Tráng.
Ngay cả phong thư chứa giấy viết bản thảo cũng không có, chứ đừng nói đến con dấu.
Nhưng Đại Tráng chỉ nhìn qua đã xác nhận đây là do Hầu Tử viết.
Không có lý do nào khác ngoài khả năng nhận dạng chữ viết của Hầu Tử quá cao, theo cách nói của Trương Lương, chính là ngay cả một con gà cũng có thể viết tốt hơn Hầu Tử.
Sau khi đọc thư xong, Đại Tráng càng nhíu mày chặt hơn.
Những gì Hầu Tử nói trong thư cũng giống như sự lo lắng của anh ta và Nathan.
Nếu như chỉ có một mình anh ta nhận ra có điều gì đó không ổn, có thể là do trực giác của anh ta bị lỗi rồi, nhưng đồng thời có nhiều người cảm thấy có gì đó
không ổn thì có thể thực sự là có chuyện gì đó không ổn.
Nghĩ đến đây, Đại Tráng dặn dò phụ tá một tiếng, rồi nhanh chóng chạy xuống đáy thung lũng.
Lúc này Nathan đã đến đáy thung lũng rồi, ông ta đang xé áo của xác chết ra, kiểm tra cánh tay trái của xác chết.
"Không phải... cái này cũng không phải..."
Mỗi lần xé áo của một cái xác chết, vẻ mặt của Nathan càng trở nên cẩn thận hơn.
“Nathan, ngươi đang tìm cái gì?" Đại Tráng đuổi theo và hỏi.
"Tướng quân Đại Tráng, trên cánh tay trái của quân Dã Lang đều sẽ có dấu vết của sói hoang, nhưng trên những xác chết này đều không có!"
Nathan ngẩng đầu lên nói: 'Bọn họ không phải là quân Dã Lang!"
"Ngươi đang lừa chúng ta ư?" Sắc mặt của Đại Tráng lập tức thay đổi.
Bọn họ không biết quân Dã Lang, là Nathan nói cho bọn họ biết.
Bây giờ bộ lạc Hắc Hổ và bộ lạc Thương Ưng đang trong trạng thái đối địch, hơn nữa Nathan bịa chuyện như thật, Đại Tráng và Hầu Tử không ngờ rằng ông ta sẽ nói dối.
"Ta không lừa các ngươi, ta thực sự đã nhìn thấy Gunte mài!"
Nathan giải thích: "Hắn cũng chính là thủ lĩnh của quân Dã Lang đó!"
Nghe Nathan nói như vậy, sắc mặt của Đại Tráng càng trở nên khó coi hơn.
Nathan đã nói quân Dã Lang quá mạnh mẽ, từ Kim Phi đến Đại Tráng và Hầu Tử, tất cả mọi người đều xốc lên một trăm phần trăm tinh thần để dùng hết sức để ứng phó.
Kết quả bây giờ Nathan lại nói rằng đối phương không phải là quân Dã Lang.
Đại Tráng không chỉ cảm thấy mình bị lừa dối, mà còn nhận ra được mối nguy hiểm ẩn giấu trong đó.
Đối phương đã tốn nhiều công sức như thế để lừa dối mình, chắc chẳn phải có kế hoạch.
Nghĩ tới đây, trong đầu Đại Tráng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía đập Đô Giang.
Rồi mới hét lớn lên: "Lính truyền lệnh!" “Đến đây!" Lính truyền lệnh vẫn luôn đi theo phía sau nhanh chóng chạy đến. "Bắn mũi tên lệnh!" Đại Tráng ra lệnh.
"Vâng!" Lính truyền lệnh vô thức trả lời một tiếng, rồi mới hơi bối rối nhìn xung quanh.
Mũi tên lệnh chỉ được dùng để cầu cứu, nhưng bây giờ trận chiến đã sắp kết thúc, bên ta không có một chút thương vong, quân địch cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ, sao lại yêu cầu cầu cứu?
Nhưng Đại Tráng là người chỉ huy, anh ta nói bắn mũi tên lệnh, lính truyền lệnh cũng không dám nghỉ ngờ, hơi do dự một chút và hỏi: “Đội trưởng, ngài muốn bắn bao nhiêu?”