Vốn dĩ Lưu Thiết muốn để anh ta bên cạnh mình, nhưng Trương Lương biết hai người họ thân thiết, lo lắng hai người sẽ thành bè phái nên đã lợi dụng lúc tổ chức lại đội hộ tống là đã điều Hứa Cửu Ca làm cận vệ của Thiết Ngưu.
Thành thật mà nói, Hứa Cửu ca cũng coi như đã lớn lên cùng Kim Phi.
Kim Phi lại thở dài một tiếng nói: "Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm đang chuẩn bị phẫu thuật, hy vọng anh ta có thể chịu được."
“Vậy anh ta nói gì?” Cửu công chúa hỏi tiếp.
“Nói” Kim Phi gật đầu: “Cửu ca nói kẻ địch là Hải Đông Thanh!”
Nghe xong, gương mặt thường ngày vốn luôn bình tĩnh của Cửu công chúa nay đã trở nên tái nhợt, thậm chí môi cũng hơi run run.
Từng là Cửu công chúa của Đại Khang, nên cô ấy biết rất rõ lịch sử, phong tục, tập quán của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đương nhiên cũng biết tới cái tên Hải Đông Thanh này.
Lại nghĩ tới phần thân mỏng manh của phi thuyền, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được lập tức dâng lên trong lòng cô ấy.
“Hải Đông Thanh là gì?”
Tiểu Ngọc thắc mắc hỏi.
Trương Lương và đám người Thiết Thế Hâm ở phía sau cô ấy cũng thắc mắc.
Họ đều lớn lên ở Xuyên Thục, nên đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến Hải Đông Thanh.
“Hải Đông Thanh là loài chim ưng cực kỳ hung hãn..” Kim Phi giới thiệu Hải Đông Thanh một hồi.
Sau khi nghe Kim Phi giới thiệu xong, cuối cùng Tiểu Ngọc, Trương Lương và Thiết Thế Hâm đã hiểu tại sao mà vẻ mặt Cửu công chúa lại khó coi đến vậy.
Tiêu cục và quân Trấn Viễn luôn đi theo con đường tỉnh nhuệ, mãi cho đến nay tổng số lượng mới được hơn mười ngàn người.
Nhưng hơn mười ngàn người này không chỉ trấn giữ toàn bộ Xuyên Thục mà còn mở ra bốn chiến trường ở đất Tần, đất Ngô, thành Du Quan và thành Vị Châu.
Ngoài ra, còn có một đội quân được cử đến vương lăng Đảng Hạng, khiến triều đình Đảng Hạng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Có thể đạt tới bước này, phi thuyền đã xứng với cái tên đứng đầu.
Ngoài việc không thể bị cản phá khi kết hợp với lựu đạn, phi thuyền còn có khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy không băng máy bay ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng nó cũng đã nhanh hơn các phương tiện di chuyển khác của Đại Khang rất nhiều.
Nếu gió thuận, buổi sáng xuất phát từ thành Vị Châu là buổi tối đã có thể trở lại làng Tây Hà.
Tốc độ này quá mạnh để đe dọa các phiên vương quý tộc ở khắp nơi.
Buổi sáng gây rối, buổi chiều phi thuyền hộ tống sẽ đến nổ tung hang ổ của ngươi, thì còn ai dám nhảy ra gây rối nữa?
Bây giờ phi thuyền đã bị khắc chế, liệu với hơn mười ngàn người của tiêu cục và quân Trấn Viễn có thể bảo vệ được nhiều chiến trường như vậy không?
Ví như bây giờ, người Đảng Hạng phong tỏa biên giới, bắt giữ nhân viên hộ tống ở biên giới và nhân viên thương hội, Kim Phi muốn đi cứu người thì cũng khó mà huy động đủ nhân lực trong thời gian ngắn!
“Phu quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cửu công chúa nóng lòng không chờ về tới thư phòng, đã nắm lấy cánh tay của Kim Phi hỏi ngay ở cửa phòng cấp cứu.
“Nàng đừng lo, để ta nghĩ đãi”
Có thể nói Hải Đông Thanh là khắc tinh của phi thuyền, mà Đông Man lại là nơi sản sinh ra Hải Đông Thanh.
Đội bay thành Vị Châu xảy ra chuyện ở đất Tấn, người Đảng Hạng bất ngờ làm khó, đã cho thấy chín phần là Tấn vương, Đảng Hạng đã bắt tay với Đông Man rồi.
Thậm chí người Đông Man sẽ dùng Tấn vương để làm cầu nối để liên lạc với các quyên quý khác ở Đại Khang như Ngô vương, Sở vương, Tương vương và Tần vương.
Lúc này gần như tất cả phiên vương, quyền quý ở Đại Khang đều đã bị Kim Phi đẩy vào ngõ cụt, nên một khi tìm được cơ hội để tiêu diệt Kim Phi, là họ sẽ vồ lấy y băng bất cứ giá nào!
Bất kỳ quyết định nào của Kim Phi vào lúc này đều có thể ảnh hưởng đến sự sống chết của vô số nhân viên hộ tống và binh lính Trấn Viễn, nên dù y có cuống cuồng đến đâu thì y cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định trước khi đã nghĩ kỹ.
Sau khi đưa Cửu công chúa trở lại thư phòng, Kim Phi im lặng đứng ở ven tường, nhíu mày nhìn chăm chằm vào bản đồ trên tường.
Y cứ đứng luôn ở đó cho đến chạng vạng, mãi đến khi Châu Nhi thắp nến lên thì Kim Phi mới rời mắt khỏi bản đồ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nên Cửu công chúa cũng không còn tâm trạng để xử lý những việc triều chính khác, cô ấy cũng im lặng ngồi sau lưng Kim Phi, cùng nhau suy nghĩ với ÿ.
Nhưng thế cục hiện tại không thể dùng mưu kế là có thể thay đổi được, Cửu công chúa suy nghĩ cả buổi chiều, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ thế cục hiện tại.
Thấy Kim Phi quay người lại, cô ấy vội đưa cho y một tách trà nóng, sau đó nhịn không được hỏi: "Phu Quân, chàng có cách rồi sao?"
Thành thật mà nói, Hứa Cửu ca cũng coi như đã lớn lên cùng Kim Phi.
Kim Phi lại thở dài một tiếng nói: "Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm đang chuẩn bị phẫu thuật, hy vọng anh ta có thể chịu được."
“Vậy anh ta nói gì?” Cửu công chúa hỏi tiếp.
“Nói” Kim Phi gật đầu: “Cửu ca nói kẻ địch là Hải Đông Thanh!”
Nghe xong, gương mặt thường ngày vốn luôn bình tĩnh của Cửu công chúa nay đã trở nên tái nhợt, thậm chí môi cũng hơi run run.
Từng là Cửu công chúa của Đại Khang, nên cô ấy biết rất rõ lịch sử, phong tục, tập quán của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đương nhiên cũng biết tới cái tên Hải Đông Thanh này.
Lại nghĩ tới phần thân mỏng manh của phi thuyền, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được lập tức dâng lên trong lòng cô ấy.
“Hải Đông Thanh là gì?”
Tiểu Ngọc thắc mắc hỏi.
Trương Lương và đám người Thiết Thế Hâm ở phía sau cô ấy cũng thắc mắc.
Họ đều lớn lên ở Xuyên Thục, nên đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến Hải Đông Thanh.
“Hải Đông Thanh là loài chim ưng cực kỳ hung hãn..” Kim Phi giới thiệu Hải Đông Thanh một hồi.
Sau khi nghe Kim Phi giới thiệu xong, cuối cùng Tiểu Ngọc, Trương Lương và Thiết Thế Hâm đã hiểu tại sao mà vẻ mặt Cửu công chúa lại khó coi đến vậy.
Tiêu cục và quân Trấn Viễn luôn đi theo con đường tỉnh nhuệ, mãi cho đến nay tổng số lượng mới được hơn mười ngàn người.
Nhưng hơn mười ngàn người này không chỉ trấn giữ toàn bộ Xuyên Thục mà còn mở ra bốn chiến trường ở đất Tần, đất Ngô, thành Du Quan và thành Vị Châu.
Ngoài ra, còn có một đội quân được cử đến vương lăng Đảng Hạng, khiến triều đình Đảng Hạng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Có thể đạt tới bước này, phi thuyền đã xứng với cái tên đứng đầu.
Ngoài việc không thể bị cản phá khi kết hợp với lựu đạn, phi thuyền còn có khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy không băng máy bay ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng nó cũng đã nhanh hơn các phương tiện di chuyển khác của Đại Khang rất nhiều.
Nếu gió thuận, buổi sáng xuất phát từ thành Vị Châu là buổi tối đã có thể trở lại làng Tây Hà.
Tốc độ này quá mạnh để đe dọa các phiên vương quý tộc ở khắp nơi.
Buổi sáng gây rối, buổi chiều phi thuyền hộ tống sẽ đến nổ tung hang ổ của ngươi, thì còn ai dám nhảy ra gây rối nữa?
Bây giờ phi thuyền đã bị khắc chế, liệu với hơn mười ngàn người của tiêu cục và quân Trấn Viễn có thể bảo vệ được nhiều chiến trường như vậy không?
Ví như bây giờ, người Đảng Hạng phong tỏa biên giới, bắt giữ nhân viên hộ tống ở biên giới và nhân viên thương hội, Kim Phi muốn đi cứu người thì cũng khó mà huy động đủ nhân lực trong thời gian ngắn!
“Phu quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cửu công chúa nóng lòng không chờ về tới thư phòng, đã nắm lấy cánh tay của Kim Phi hỏi ngay ở cửa phòng cấp cứu.
“Nàng đừng lo, để ta nghĩ đãi”
Có thể nói Hải Đông Thanh là khắc tinh của phi thuyền, mà Đông Man lại là nơi sản sinh ra Hải Đông Thanh.
Đội bay thành Vị Châu xảy ra chuyện ở đất Tấn, người Đảng Hạng bất ngờ làm khó, đã cho thấy chín phần là Tấn vương, Đảng Hạng đã bắt tay với Đông Man rồi.
Thậm chí người Đông Man sẽ dùng Tấn vương để làm cầu nối để liên lạc với các quyên quý khác ở Đại Khang như Ngô vương, Sở vương, Tương vương và Tần vương.
Lúc này gần như tất cả phiên vương, quyền quý ở Đại Khang đều đã bị Kim Phi đẩy vào ngõ cụt, nên một khi tìm được cơ hội để tiêu diệt Kim Phi, là họ sẽ vồ lấy y băng bất cứ giá nào!
Bất kỳ quyết định nào của Kim Phi vào lúc này đều có thể ảnh hưởng đến sự sống chết của vô số nhân viên hộ tống và binh lính Trấn Viễn, nên dù y có cuống cuồng đến đâu thì y cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định trước khi đã nghĩ kỹ.
Sau khi đưa Cửu công chúa trở lại thư phòng, Kim Phi im lặng đứng ở ven tường, nhíu mày nhìn chăm chằm vào bản đồ trên tường.
Y cứ đứng luôn ở đó cho đến chạng vạng, mãi đến khi Châu Nhi thắp nến lên thì Kim Phi mới rời mắt khỏi bản đồ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nên Cửu công chúa cũng không còn tâm trạng để xử lý những việc triều chính khác, cô ấy cũng im lặng ngồi sau lưng Kim Phi, cùng nhau suy nghĩ với ÿ.
Nhưng thế cục hiện tại không thể dùng mưu kế là có thể thay đổi được, Cửu công chúa suy nghĩ cả buổi chiều, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ thế cục hiện tại.
Thấy Kim Phi quay người lại, cô ấy vội đưa cho y một tách trà nóng, sau đó nhịn không được hỏi: "Phu Quân, chàng có cách rồi sao?"