Một nhánh đội ngũ có thể đi được bao xa thì không phải phụ thuộc vào số lượng người mà phụ thuộc vào tính kỷ luật của đội ngũ đó.
Sở dĩ Hàn Trầm có thể nhanh chóng bành trướng hoàn toàn là nhờ vào sự ủng hộ của người dân, nếu binh lính dưới trướng của hắn hành động liều lĩnh thì sẽ dần mất đi sự ủng hộ của người dân.
Có lẽ ban đầy sẽ không nhìn thấy gì, nhưng tích tiểu thành đại, khi cơn phẫn nộ của người dân bị tích tụ đến một mức nhất định thì họ sẽ phản kháng.
Thật ra một đội ngũ đủ tư cách nên cân nhắc điều này ngay từ đầu, ví dụ
như khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, Kim Phi vẫn luôn nhấn mạnh kỷ luật, hiện giờ Hàn Trầm đã chiếm được hai quận mà mới bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội thì đã khá muộn.
Nhưng giờ vẫn chưa quá muộn, mặc dù hiện giờ bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội sẽ làm ảnh hưởng đến những nhân vật quan trọng nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc sửa nó sau khi nó đã phát triển đầy đủ, đến lúc đó có thể không phải là chuyện gây mất tình cảm nữa mà có thể chính là nội đấu đến chết.
Trước đây Quan Hạ Nhi không biết nhiều về Hàn Trầm nên không hiểu được cuộc đối thoại giữa Kim Phi và Cửu công chúa: “Không phải Hàn Trầm đang chấn chỉnh kỷ luật quân đội sao, hắn đến chỗ chúng ta làm gì?”
"Có lẽ hắn có chút vấn đề trong việc chấn chỉnh." Kim Phi suy đoán.
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu: “Theo tin tức Cục tình báo đưa lại thì dường như có mâu thuẫn nội bộ trong nghĩa quân của Hàn Trầm, hơn nữa người cầm đầu nội chiến chính là nhân vật số hai và số bốn dưới quyền của Hàn Trầm, quy mô của mâu thuẫn nội bộ không nhỏ, nếu không xử lý tốt có thể sẽ khiến quân đội nổi loạn!”
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Kim Phi khế nhíu mày.
Loại đội ngũ phát triển quá nhanh này thì vốn dĩ độ đoàn kết sẽ không cao, rất khó có thể trói buộc người có xuất thân là thổ phỉ, chấn chỉnh kỷ luật quân đội chắc chắn sẽ gây ra sự không hài lòng về lợi ích, nhưng Kim Phi không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến mức có thể khiến quân đội nổi loạn.”
"Việc này khá nghiêm trọng." Cửu công chúa nói, "Cho nên ta và Thiết đại nhân suy đoán rằng có thể Hàn Trầm đến đây để xin sự trợ giúp.”
“Được rồi, vậy ngày mai nàng đi gặp Hàn Trâm đi.” Kim Phi khẽ gật đầu.
“Phu quân, chàng không đi sao?” sau khi Cửu công chúa hỏi xong lại giải thích: "Hai ngày trước ta đã nói với chàng về chuyện này nhưng chàng bận quá nên ta không có cơ hội nói, vừa rồi con định ăn cơm xong sẽ nói với chàng.”
“Tạm thời ta không đi đâu, đợi nàng và Thiết đại nhân biết được mục đích đến đây của Hàn Trầm rồi nói sau.” Kim Phi mỉm cười và xoa đầu Tiểu Nga: “Ngày mai ta sẽ đưa mấy đứa Tiểu Nga đi chơi!”
Không phải Kim Phi cố ý không gặp mà bởi vì y biết bản thân không giỏi đàm phán, nếu chỉ là đàm phán làm ăn bình thường thì cùng lắm sẽ lỗ một số tiền, nhưng cuộc đàm phán với Hàn Trầm có thể liên quan đến tính mạng của vô số người dân ở quận Phụng Đài và quận Ngụy Lăng nên Kim Phi không muốn tham dự cho lắm.
Cửu công chúa thấy Kim Phi thật sự không muốn tham dự thì khế gật đầu: “Vậy ngày mai sau khi có kết quả ta nhanh chóng liên lạc với phu quân.”
"Được." Kim Phi gật đầu.
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng Kim Phi đã bị Tiểu Nga kéo ra khỏi giường. Hiếm khi được khuây khỏa cùng với một vài người nhà nên Kim Phi cũng không lười biếng nằm trên giường mà vội vàng mặc quần áo rồi ăn sáng, sau đó rời khỏi làng cùng với bốn đứa nhỏ, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và đám người Bắc Thiên Tâm.
Mặc dù bọn họ không phải là những người thích phô trương thanh thế nhưng vì lý do an toàn nên đội ngũ đi theo đã lên đến hơn trăm người.
Bọn họ cũng không định đi đến nơi quá xa nên bèn dự định đi đến một thung lũng cách Hắc Phong Lĩnh vài dặm.
Giữa thung lũng đó có một con suối rất thích hợp để nướng thịt và cạnh đó có một số ngọn đồi để săn bản.
Sau khi đám người Kim Phi rời đi không bao lâu thì có mấy chiếc xe ngựa đi đến từ phía Đông, khi đến pháo đài ngoài cùng đã bị nhân viên hộ tống ngăn lại.
Sở dĩ Hàn Trầm có thể nhanh chóng bành trướng hoàn toàn là nhờ vào sự ủng hộ của người dân, nếu binh lính dưới trướng của hắn hành động liều lĩnh thì sẽ dần mất đi sự ủng hộ của người dân.
Có lẽ ban đầy sẽ không nhìn thấy gì, nhưng tích tiểu thành đại, khi cơn phẫn nộ của người dân bị tích tụ đến một mức nhất định thì họ sẽ phản kháng.
Thật ra một đội ngũ đủ tư cách nên cân nhắc điều này ngay từ đầu, ví dụ
như khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, Kim Phi vẫn luôn nhấn mạnh kỷ luật, hiện giờ Hàn Trầm đã chiếm được hai quận mà mới bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội thì đã khá muộn.
Nhưng giờ vẫn chưa quá muộn, mặc dù hiện giờ bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội sẽ làm ảnh hưởng đến những nhân vật quan trọng nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc sửa nó sau khi nó đã phát triển đầy đủ, đến lúc đó có thể không phải là chuyện gây mất tình cảm nữa mà có thể chính là nội đấu đến chết.
Trước đây Quan Hạ Nhi không biết nhiều về Hàn Trầm nên không hiểu được cuộc đối thoại giữa Kim Phi và Cửu công chúa: “Không phải Hàn Trầm đang chấn chỉnh kỷ luật quân đội sao, hắn đến chỗ chúng ta làm gì?”
"Có lẽ hắn có chút vấn đề trong việc chấn chỉnh." Kim Phi suy đoán.
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu: “Theo tin tức Cục tình báo đưa lại thì dường như có mâu thuẫn nội bộ trong nghĩa quân của Hàn Trầm, hơn nữa người cầm đầu nội chiến chính là nhân vật số hai và số bốn dưới quyền của Hàn Trầm, quy mô của mâu thuẫn nội bộ không nhỏ, nếu không xử lý tốt có thể sẽ khiến quân đội nổi loạn!”
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Kim Phi khế nhíu mày.
Loại đội ngũ phát triển quá nhanh này thì vốn dĩ độ đoàn kết sẽ không cao, rất khó có thể trói buộc người có xuất thân là thổ phỉ, chấn chỉnh kỷ luật quân đội chắc chắn sẽ gây ra sự không hài lòng về lợi ích, nhưng Kim Phi không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến mức có thể khiến quân đội nổi loạn.”
"Việc này khá nghiêm trọng." Cửu công chúa nói, "Cho nên ta và Thiết đại nhân suy đoán rằng có thể Hàn Trầm đến đây để xin sự trợ giúp.”
“Được rồi, vậy ngày mai nàng đi gặp Hàn Trâm đi.” Kim Phi khẽ gật đầu.
“Phu quân, chàng không đi sao?” sau khi Cửu công chúa hỏi xong lại giải thích: "Hai ngày trước ta đã nói với chàng về chuyện này nhưng chàng bận quá nên ta không có cơ hội nói, vừa rồi con định ăn cơm xong sẽ nói với chàng.”
“Tạm thời ta không đi đâu, đợi nàng và Thiết đại nhân biết được mục đích đến đây của Hàn Trầm rồi nói sau.” Kim Phi mỉm cười và xoa đầu Tiểu Nga: “Ngày mai ta sẽ đưa mấy đứa Tiểu Nga đi chơi!”
Không phải Kim Phi cố ý không gặp mà bởi vì y biết bản thân không giỏi đàm phán, nếu chỉ là đàm phán làm ăn bình thường thì cùng lắm sẽ lỗ một số tiền, nhưng cuộc đàm phán với Hàn Trầm có thể liên quan đến tính mạng của vô số người dân ở quận Phụng Đài và quận Ngụy Lăng nên Kim Phi không muốn tham dự cho lắm.
Cửu công chúa thấy Kim Phi thật sự không muốn tham dự thì khế gật đầu: “Vậy ngày mai sau khi có kết quả ta nhanh chóng liên lạc với phu quân.”
"Được." Kim Phi gật đầu.
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng Kim Phi đã bị Tiểu Nga kéo ra khỏi giường. Hiếm khi được khuây khỏa cùng với một vài người nhà nên Kim Phi cũng không lười biếng nằm trên giường mà vội vàng mặc quần áo rồi ăn sáng, sau đó rời khỏi làng cùng với bốn đứa nhỏ, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và đám người Bắc Thiên Tâm.
Mặc dù bọn họ không phải là những người thích phô trương thanh thế nhưng vì lý do an toàn nên đội ngũ đi theo đã lên đến hơn trăm người.
Bọn họ cũng không định đi đến nơi quá xa nên bèn dự định đi đến một thung lũng cách Hắc Phong Lĩnh vài dặm.
Giữa thung lũng đó có một con suối rất thích hợp để nướng thịt và cạnh đó có một số ngọn đồi để săn bản.
Sau khi đám người Kim Phi rời đi không bao lâu thì có mấy chiếc xe ngựa đi đến từ phía Đông, khi đến pháo đài ngoài cùng đã bị nhân viên hộ tống ngăn lại.