Vừa rồi ngồi trên xe nên y không nhìn kỹ, bây giờ đứng trước mặt, Kim Phi nhìn thấy tay của Ngụy Đại Đồng tê cóng, khuôn mặt cũng nứt nẻ vì lạnh. Nếu ông ta không mặc quân phục thì hoàn toàn không nhận ra ông ta là một người đọc sách, ngược lại càng thấy ông ta giống một ông lão nông dân chăm chỉ hơn.
Những quan chức đi theo ông ta đều không khác gì.
“Không vất vả, không vất vả.” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay: “Bảo vệ biên cương là nghĩa vụ của quân nhân vậy thì việc tu sửa kênh mương chính là nhiệm vụ của ta, là việc ta nên làm!”
"Ngụy đại nhân, ngài từ đập Đô Giang đến à?" Kim Phi hỏi.
“Không phải," Ngụy Đại Đồng chỉ vào con kênh trước mặt nói: “Con kênh này sắp hoàn thành và chuẩn bị thông nước, ta đến kiểm tra một chút, tình cờ nghe tin tiên sinh đến nên muốn chờ ở đây hai ngày, sau đó cùng tiên sinh đến đập Đô Giang, dọc đường tiên sinh có gì muốn chỉ bảo thì ta có thể dễ dàng sửa đổi.”
"Việc kiểm tra cống đã hoàn thành chưa?"
"Vẫn còn một chút nhưng có thể sắp xếp cho Từ đại nhân dẫn dắt đội” Ngụy Đại Đồng không hề nói dối, thành thật nói: “Tiên sinh yên tâm, Từ đại nhân kinh nghiệm phong phú hoàn toàn có thể gánh vác trách nhiệm này.”
Một vị quan đứng sau Ngụy Đại Đồng tiến lên một bước và cung kính cúi đầu chào Kim Phi.
Loại tướng nào thì sẽ có loại binh như thế, Ngụy Đại Đồng là một người thành thật nên đương nhiên những người ông ta chiêu mộ cũng giống thế.
Dù đây là lần đầu tiên Kim Phi gặp Từ đại nhân, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và đôi tay giống như Ngụy Đại Đồng của y biết đây cũng là người thành thật.
Hơn nữa y tin tưởng quyết định của Ngụy Đại Đồng, nếu Ngụy Đại Đồng muốn lừa y, thì vừa rồi ông ta chỉ cần nói kiểm tra đã kết thúc là được.
Kim Phi gật đầu với Từ đại nhân xem như trả lễ, sau đó nói với Thiết Chùy: “Mang cho ta con ngựa đến đây, kế tiếp ta muốn cưỡi ngựa đến đập Đô Giang.”
"Tiên sinh, ngài vẫn nên ngồi xe ngựa đi, cưỡi ngựa không an toàn"
Thiết Chùy có chút khó xử nói.
Hiện tại người muốn giết Kim Phi quá nhiều, phàm là những người dám ra tay thì nhất định là cao thủ, trong đó có rất nhiều người giỏi ngụy trang.
Mặc dù phía trước có lính trinh sát dò đường và trên trời có phi thuyền cảnh báo, nhưng hai bên đường chính có quá nhiều nơi để ẩn nấp, Thiết Chùy cũng không thể đảm bảo rằng. họ có thể phát hiện toàn bộ sát thủ.
Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên lao ra và bản cho Kim Phi một mũi tên, bọn muốn cản cũng cản không kịp.
Xe ngựa mà Kim Phi ngồi được chế tạo đặc biệt, cho dù có người muốn ám sát y, dùng kiếm thông thường cũng khó có thể làm hỏng xe ngựa.
Vì vậy đi xe ngựa là lựa chọn an toàn nhất.
"Kim tiên sinh, tốt nhất ngài nên nghe lời Thiết Chùy và lên xe đi!"
Ngụy Đại Đồng cũng khuyên nhủ theo: “Ta sẽ cưỡi ngựa đi cạnh xe của ngài, có chuyện gì cần hỏi, ngài cứ cho gọi ta là được!"
Ưu điểm lớn nhất của Kim Phi là có thể nghe lời khuyên của người khác và không dám coi thường sự an toàn của bản thân.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng y cũng gật đầu và quay trở lại xe ngựa.
Ngụy Đại Đồng cưỡi ngựa song hành cùng với Thiết Chùy ở bên trái xe.
Tất cả mọi người đều không phát hiện, trên một ngọn đồi cách đó vài trăm mét, có hai người đang trốn trong rừng, chăm chú nhìn theo đoàn xe.
"Trở về báo cáo với Tiền tiên sinh, Kim Phi không cưỡi ngựa đi cùng Ngụy Đại Đồng mà đi xe ngựa!"
Một người trong số họ thì thầm. Kim Phi này cũng quá nhát gan/" người còn lại tức giận nói: “Ông đây ngồi xổm ở đây mấy ngày, tất cả đều phí công rồi!"
"Ngươi đạt đến trình độ của y thì gan của ngươi cũng bé thôi."
"Đừng than vấn nữa, mau quay lại báo cáo để Tiền tiên sinh tìm cơ hội khác!"
Người lên tiếng đầu tiên vỗ nhẹ vào vai người bạn đồng hành của mình.
"Haiz, cũng không biết khi nào ta mới có thể quay lại."
Người bạn đồng hành lại than vãn rồi quay người đi vào rừng.
Những quan chức đi theo ông ta đều không khác gì.
“Không vất vả, không vất vả.” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay: “Bảo vệ biên cương là nghĩa vụ của quân nhân vậy thì việc tu sửa kênh mương chính là nhiệm vụ của ta, là việc ta nên làm!”
"Ngụy đại nhân, ngài từ đập Đô Giang đến à?" Kim Phi hỏi.
“Không phải," Ngụy Đại Đồng chỉ vào con kênh trước mặt nói: “Con kênh này sắp hoàn thành và chuẩn bị thông nước, ta đến kiểm tra một chút, tình cờ nghe tin tiên sinh đến nên muốn chờ ở đây hai ngày, sau đó cùng tiên sinh đến đập Đô Giang, dọc đường tiên sinh có gì muốn chỉ bảo thì ta có thể dễ dàng sửa đổi.”
"Việc kiểm tra cống đã hoàn thành chưa?"
"Vẫn còn một chút nhưng có thể sắp xếp cho Từ đại nhân dẫn dắt đội” Ngụy Đại Đồng không hề nói dối, thành thật nói: “Tiên sinh yên tâm, Từ đại nhân kinh nghiệm phong phú hoàn toàn có thể gánh vác trách nhiệm này.”
Một vị quan đứng sau Ngụy Đại Đồng tiến lên một bước và cung kính cúi đầu chào Kim Phi.
Loại tướng nào thì sẽ có loại binh như thế, Ngụy Đại Đồng là một người thành thật nên đương nhiên những người ông ta chiêu mộ cũng giống thế.
Dù đây là lần đầu tiên Kim Phi gặp Từ đại nhân, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và đôi tay giống như Ngụy Đại Đồng của y biết đây cũng là người thành thật.
Hơn nữa y tin tưởng quyết định của Ngụy Đại Đồng, nếu Ngụy Đại Đồng muốn lừa y, thì vừa rồi ông ta chỉ cần nói kiểm tra đã kết thúc là được.
Kim Phi gật đầu với Từ đại nhân xem như trả lễ, sau đó nói với Thiết Chùy: “Mang cho ta con ngựa đến đây, kế tiếp ta muốn cưỡi ngựa đến đập Đô Giang.”
"Tiên sinh, ngài vẫn nên ngồi xe ngựa đi, cưỡi ngựa không an toàn"
Thiết Chùy có chút khó xử nói.
Hiện tại người muốn giết Kim Phi quá nhiều, phàm là những người dám ra tay thì nhất định là cao thủ, trong đó có rất nhiều người giỏi ngụy trang.
Mặc dù phía trước có lính trinh sát dò đường và trên trời có phi thuyền cảnh báo, nhưng hai bên đường chính có quá nhiều nơi để ẩn nấp, Thiết Chùy cũng không thể đảm bảo rằng. họ có thể phát hiện toàn bộ sát thủ.
Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên lao ra và bản cho Kim Phi một mũi tên, bọn muốn cản cũng cản không kịp.
Xe ngựa mà Kim Phi ngồi được chế tạo đặc biệt, cho dù có người muốn ám sát y, dùng kiếm thông thường cũng khó có thể làm hỏng xe ngựa.
Vì vậy đi xe ngựa là lựa chọn an toàn nhất.
"Kim tiên sinh, tốt nhất ngài nên nghe lời Thiết Chùy và lên xe đi!"
Ngụy Đại Đồng cũng khuyên nhủ theo: “Ta sẽ cưỡi ngựa đi cạnh xe của ngài, có chuyện gì cần hỏi, ngài cứ cho gọi ta là được!"
Ưu điểm lớn nhất của Kim Phi là có thể nghe lời khuyên của người khác và không dám coi thường sự an toàn của bản thân.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng y cũng gật đầu và quay trở lại xe ngựa.
Ngụy Đại Đồng cưỡi ngựa song hành cùng với Thiết Chùy ở bên trái xe.
Tất cả mọi người đều không phát hiện, trên một ngọn đồi cách đó vài trăm mét, có hai người đang trốn trong rừng, chăm chú nhìn theo đoàn xe.
"Trở về báo cáo với Tiền tiên sinh, Kim Phi không cưỡi ngựa đi cùng Ngụy Đại Đồng mà đi xe ngựa!"
Một người trong số họ thì thầm. Kim Phi này cũng quá nhát gan/" người còn lại tức giận nói: “Ông đây ngồi xổm ở đây mấy ngày, tất cả đều phí công rồi!"
"Ngươi đạt đến trình độ của y thì gan của ngươi cũng bé thôi."
"Đừng than vấn nữa, mau quay lại báo cáo để Tiền tiên sinh tìm cơ hội khác!"
Người lên tiếng đầu tiên vỗ nhẹ vào vai người bạn đồng hành của mình.
"Haiz, cũng không biết khi nào ta mới có thể quay lại."
Người bạn đồng hành lại than vãn rồi quay người đi vào rừng.