Vận may của Quan Hạ Nhi khá tốt, lúc cô mới chạy đến, Chu Cẩm vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu, vẫn đang ăn cơm.
Nghe tin công chúa Lộ Khiết bị sốt, Chu Cẩm vội vàng ăn cơm rồi đi theo Quan Hạ Nhi đến làng Quan Gia.
Không có Quan Hạ Nhi ở đây, Kim Phi cũng không tiện ở lại gian nhà chính nên đã đi đến dưới tán cây trong sân, im lặng chờ đợi.
Chưa ngồi được bao lâu, Băng Nhi đã vội vàng chạy đến.
Cô gái vốn vẫn luôn lạnh lùng, giờ đây lại đầy vẻ luống cuống, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: “Tiên sinh, tiên sinh, điện hạ hôn mê rồi!”
“Hôn mê rồi?” Kim Phi đứng bật dậy.
Vào lúc nấy, khi Băng Nhi nói công chúa Lộ Khiết thích ngủ nướng, công chúa Lộ Khiết không có phản ứng gì mà chỉ ngơ ngác nhìn y, Kim Phi cảm thấy trạng thái của cô ta hơi có vấn đề.
Không ngờ rằng cô ta lại hôn mê nhanh đến thế.
Lúc này Băng Nhi đã hoàn toàn hoảng loạn, ở Đại Khang này, ngoại trừ Giang Văn Văn và Kim Phi ra, cô ta không quen biết ai cả. Giang Văn Văn chỉ là một nhân viên hộ tống, mà Kim Phi lại là sư phụ của Chu Cẩm, Băng Nhi chỉ có thể cầu xin Kim Phi giúp đỡ: “Tiên sinh, ngài mau đến xem điện hạ đi!”
Thật ra Kim Phi không muốn vào trong cho lắm.
Bởi vì y biết y đang ở đâu.
Mặc dù giỏi chế tạo máy móc nhưng y thực sự không biết nhiều về y thuật.
Nhưng hiện tại Chu Cẩm vẫn chưa đến nên y chính là người có y thuật tốt nhất ở trong sân, y chỉ có thể đi chung với Băng Nhi vào trong phòng.
Vì đang bị thương ở sau lưng nên hiện tại, công chúa Lộ Khiết chỉ đắp một lớp chăn mỏng nằm trên giường.
Kim Phi gọi một tiếng trước, thế nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn nằm im bất động tựa như đang ngủ vậy.
Kim Phi buộc phải vén lớp chăn trên lưng công chúa Lộ Khiết lên, nhìn vào vết thương.
Kết quả nhìn thấy vết thương đang sưng tây lên, chỗ vết khâu có vài đốm trắng nhỏ, rõ ràng là bị mưng mủ.
Ngay khi Kim Phi đang luống cuống tay chân, bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa.
Sau đó Quan Hạ Nhi dẫn theo Chu Cẩm đi vào. “Tiên sinh, tình huống ra sao?” Chu Cẩm vừa mở hòm thuốc lấy rượu với khăn lau tay ra vừa nói.
“Vết thương đã mưng mủ, sốt cao, đã vào trạng thái hôn mê.” Kim Phi trả lời.
“Hôn mê?” Chu Cẩm nghe vậy, ném khăn tay xuống rồi đi đến.
Trước hết là chạm tay vào trán công chúa Lộ Khiết, sau đó hé mí mắt lên kiểm tra.
Cuối cùng là đặt ngón tay lên cổ tay công chúa Lộ Khiết.
Một lúc lâu sau, Chu Cẩm nhíu mày rút tay về.
“Tiểu Cẩm, Lộ Khiết ra sao rồi?” Quan Hạ Nhi không kìm được hỏi.
“Không ổn lắm.” Chu Cẩm lắc đầu nói: “Mùa hè là khoảng thời gian vết thương dễ nhiễm trùng nhất, cô ta đang bị thương, nhưng lại hay suy nghĩ nhiều, thành ra lâm vào hôn mê sâu.”
Nói đến đây, Chu Cẩm nhìn về phía Băng Nhi: “Vết thương cũng đã mưng mủ rồi, sao bây giờ các ngươi mới phát hiện?”
“Lộ Khiết muội muội mấy ngày này không sao ngủ được, hôm qua khó lắm mới có thể ngủ, Băng Nhi sợ làm muội ấy tỉnh giấc nên cũng không dám đến làm phiền.” Quan Hạ Nhi giải thích hộ Băng Nhi.
Chu Cẩm nghe xong cũng im lặng chung với Kim Phi. “Tiểu Cẩm, giờ phải chữa trị thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Con sẽ chích cho cô ta một ít thuốc kháng sinh trước để giảm triệu chứng viêm, xem xem cô ta có thể tỉnh lại được không.”
Nghe tin công chúa Lộ Khiết bị sốt, Chu Cẩm vội vàng ăn cơm rồi đi theo Quan Hạ Nhi đến làng Quan Gia.
Không có Quan Hạ Nhi ở đây, Kim Phi cũng không tiện ở lại gian nhà chính nên đã đi đến dưới tán cây trong sân, im lặng chờ đợi.
Chưa ngồi được bao lâu, Băng Nhi đã vội vàng chạy đến.
Cô gái vốn vẫn luôn lạnh lùng, giờ đây lại đầy vẻ luống cuống, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: “Tiên sinh, tiên sinh, điện hạ hôn mê rồi!”
“Hôn mê rồi?” Kim Phi đứng bật dậy.
Vào lúc nấy, khi Băng Nhi nói công chúa Lộ Khiết thích ngủ nướng, công chúa Lộ Khiết không có phản ứng gì mà chỉ ngơ ngác nhìn y, Kim Phi cảm thấy trạng thái của cô ta hơi có vấn đề.
Không ngờ rằng cô ta lại hôn mê nhanh đến thế.
Lúc này Băng Nhi đã hoàn toàn hoảng loạn, ở Đại Khang này, ngoại trừ Giang Văn Văn và Kim Phi ra, cô ta không quen biết ai cả. Giang Văn Văn chỉ là một nhân viên hộ tống, mà Kim Phi lại là sư phụ của Chu Cẩm, Băng Nhi chỉ có thể cầu xin Kim Phi giúp đỡ: “Tiên sinh, ngài mau đến xem điện hạ đi!”
Thật ra Kim Phi không muốn vào trong cho lắm.
Bởi vì y biết y đang ở đâu.
Mặc dù giỏi chế tạo máy móc nhưng y thực sự không biết nhiều về y thuật.
Nhưng hiện tại Chu Cẩm vẫn chưa đến nên y chính là người có y thuật tốt nhất ở trong sân, y chỉ có thể đi chung với Băng Nhi vào trong phòng.
Vì đang bị thương ở sau lưng nên hiện tại, công chúa Lộ Khiết chỉ đắp một lớp chăn mỏng nằm trên giường.
Kim Phi gọi một tiếng trước, thế nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn nằm im bất động tựa như đang ngủ vậy.
Kim Phi buộc phải vén lớp chăn trên lưng công chúa Lộ Khiết lên, nhìn vào vết thương.
Kết quả nhìn thấy vết thương đang sưng tây lên, chỗ vết khâu có vài đốm trắng nhỏ, rõ ràng là bị mưng mủ.
Ngay khi Kim Phi đang luống cuống tay chân, bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa.
Sau đó Quan Hạ Nhi dẫn theo Chu Cẩm đi vào. “Tiên sinh, tình huống ra sao?” Chu Cẩm vừa mở hòm thuốc lấy rượu với khăn lau tay ra vừa nói.
“Vết thương đã mưng mủ, sốt cao, đã vào trạng thái hôn mê.” Kim Phi trả lời.
“Hôn mê?” Chu Cẩm nghe vậy, ném khăn tay xuống rồi đi đến.
Trước hết là chạm tay vào trán công chúa Lộ Khiết, sau đó hé mí mắt lên kiểm tra.
Cuối cùng là đặt ngón tay lên cổ tay công chúa Lộ Khiết.
Một lúc lâu sau, Chu Cẩm nhíu mày rút tay về.
“Tiểu Cẩm, Lộ Khiết ra sao rồi?” Quan Hạ Nhi không kìm được hỏi.
“Không ổn lắm.” Chu Cẩm lắc đầu nói: “Mùa hè là khoảng thời gian vết thương dễ nhiễm trùng nhất, cô ta đang bị thương, nhưng lại hay suy nghĩ nhiều, thành ra lâm vào hôn mê sâu.”
Nói đến đây, Chu Cẩm nhìn về phía Băng Nhi: “Vết thương cũng đã mưng mủ rồi, sao bây giờ các ngươi mới phát hiện?”
“Lộ Khiết muội muội mấy ngày này không sao ngủ được, hôm qua khó lắm mới có thể ngủ, Băng Nhi sợ làm muội ấy tỉnh giấc nên cũng không dám đến làm phiền.” Quan Hạ Nhi giải thích hộ Băng Nhi.
Chu Cẩm nghe xong cũng im lặng chung với Kim Phi. “Tiểu Cẩm, giờ phải chữa trị thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Con sẽ chích cho cô ta một ít thuốc kháng sinh trước để giảm triệu chứng viêm, xem xem cô ta có thể tỉnh lại được không.”