Nếu không xưởng khai thác rong biển và đội đánh bắt, tình hình của Xuyên Thục sẽ khó khăn hơn bây giờ nhiều.
Trừ rong biển và đội đánh bắt ra còn có thương mại đường biển. Sở dĩ cô ấy đến bến tàu đón là vì nhận được tin của Kim Phi.
Trong thư, Kim Phi kể về thu hoạch chuyến này của Lạc Lan và tình hình của Nước K.
Những thứ này đều có được thông qua thương mại đường biển.
Dưới tầm nhìn của Cửu công chúa, đội tàu dân dần vào bến, sau đó được cần cẩu kéo lên dừng bên cầu dỡ hàng.
Kim Phi dẫn theo đám người Bắc Thiên Tâm xuống boong tàu, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng dẫn theo Châu Nhi và Tần Minh lên đón.
“Trời lạnh như thế còn đến bến tàu làm gì?” Kim Phi nhìn Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
“Đương gia viễn chinh trở về, đương nhiên chúng ta phải đến bến tàu đón rồi!” Quan Hạ Nhi trêu đùa.
“Chỉ là đến Đông Hải và thành Du Quan dạo chơi thôi, không phải đánh trận, viễn chinh ở đâu ra?” Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi.
“Tuy lần này tướng quân không đánh trận nhưng còn gặt hái được thành quả lớn hơn đánh sập mấy tòa thành!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, nghe nói tướng công mang rất nhiều bông và lúa giống từ Nước K về, trên thuyền cả sao?” Quan Hạ Nhi hiếu kỳ nhìn boong tàu.
“Trên thuyền” Kim Phi gật đầu, sau đó đính chính: “Nhưng bông và lúa giống không phải ta đem về mà là công lao của Lạc Lan cô nương và Lão Uông đại cai”
“Không có sự chỉ đạo đúng đắn và ủng hộ hết mình của tiên sinh thì chúng †a cũng đâu có bản lĩnh đến Nước K làm ăn?” Lạc Lan vội khiêm tốn xua tay.
“Lạc Lan, lần này các ngươi vất vả rồi!” Cửu công chúa cũng nhìn Lạc Lan: “Có những cây giống này, dân chúng chỉ cần chịu khó mấy năm là sau này không còn khổ như này nữa rối!”
Tuy dân chúng Xuyên Thục sống tốt hơn dân chúng Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì nền móng kém nên bây giờ cũng chỉ qua mức no ấm một chút mà thôi.
Hơn nữa Kim Phi và Cửu công chúa không phát gạo ở Xuyên Thục mà tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà chỉ còn người già không thể trồng trọt cũng không thể làm việc, cuộc sống vẫn khó khăn như cũ, thậmchí còn phải ăn xin.
May mà ăn xin cũng không khổ như trước, người chết đói cũng ít hơn nhiều.
Trải qua trồng thử, chứng minh rằng bông và lúa có thể trồng được ở Đại Khang, Lạc Lan liền đem lượng giống đủ trồng trên diện tích lớn về.
Cùng lắm hai ba năm là Xuyên Thục có thể giải quyết triệt để vấn đề no ấm.
“Không cần vài năm, nếu hoạt động tốt, năm nay là có thể đến Nước K kéo mấy chuyến gạo về rồi.” Kim Phi nói.
“Thật sao?” Đôi mắt của Cửu công chúa hiện lên vẻ mong chờ. “Lạc Lan, nói suy nghĩ của cô đi.” Kim Phi nhìn Lạc Lan.
“Vâng; Lạc Lan gật đầu, nhìn Cửu công chúa: “Bệ hạ, lúa ở Nước K một năm chín ba lần, mấy năm trước đều bội thu nên kho lương thực ở khắp nơi của bọn †a đều đề thổ ty cũng có ý muốn xử lý lương thực thu hoạch được, ta nghĩ đây là cơ hội nên lúc ở Nước K đã tự ý để phó đội trưởng Mã Văn Húc ở lại tiếp tục đàm phán với Nước K, tranh thủ xây dựng mối giao thương lâu dài với Nước K.
“Cô làm rất tốt” Cửu công chúa tán thành cách làm của Lạc Lan, sau đó cười nói: “Dù sao chúng ta cũng có biết bao châu Thủy Ngọc!”
Nhưng Lạc Lan lại lắc đầu, từ chối đề nghị của Cửu công chúa: “Bệ hạ, lần này trước khi về, thổ ty Nước K đã đến tìm ta, nói ta lần sau hãy mang những đồ thực dụng đến, không cần châu Thủy Ngọc nữa!”
Trừ rong biển và đội đánh bắt ra còn có thương mại đường biển. Sở dĩ cô ấy đến bến tàu đón là vì nhận được tin của Kim Phi.
Trong thư, Kim Phi kể về thu hoạch chuyến này của Lạc Lan và tình hình của Nước K.
Những thứ này đều có được thông qua thương mại đường biển.
Dưới tầm nhìn của Cửu công chúa, đội tàu dân dần vào bến, sau đó được cần cẩu kéo lên dừng bên cầu dỡ hàng.
Kim Phi dẫn theo đám người Bắc Thiên Tâm xuống boong tàu, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng dẫn theo Châu Nhi và Tần Minh lên đón.
“Trời lạnh như thế còn đến bến tàu làm gì?” Kim Phi nhìn Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
“Đương gia viễn chinh trở về, đương nhiên chúng ta phải đến bến tàu đón rồi!” Quan Hạ Nhi trêu đùa.
“Chỉ là đến Đông Hải và thành Du Quan dạo chơi thôi, không phải đánh trận, viễn chinh ở đâu ra?” Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi.
“Tuy lần này tướng quân không đánh trận nhưng còn gặt hái được thành quả lớn hơn đánh sập mấy tòa thành!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, nghe nói tướng công mang rất nhiều bông và lúa giống từ Nước K về, trên thuyền cả sao?” Quan Hạ Nhi hiếu kỳ nhìn boong tàu.
“Trên thuyền” Kim Phi gật đầu, sau đó đính chính: “Nhưng bông và lúa giống không phải ta đem về mà là công lao của Lạc Lan cô nương và Lão Uông đại cai”
“Không có sự chỉ đạo đúng đắn và ủng hộ hết mình của tiên sinh thì chúng †a cũng đâu có bản lĩnh đến Nước K làm ăn?” Lạc Lan vội khiêm tốn xua tay.
“Lạc Lan, lần này các ngươi vất vả rồi!” Cửu công chúa cũng nhìn Lạc Lan: “Có những cây giống này, dân chúng chỉ cần chịu khó mấy năm là sau này không còn khổ như này nữa rối!”
Tuy dân chúng Xuyên Thục sống tốt hơn dân chúng Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì nền móng kém nên bây giờ cũng chỉ qua mức no ấm một chút mà thôi.
Hơn nữa Kim Phi và Cửu công chúa không phát gạo ở Xuyên Thục mà tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà chỉ còn người già không thể trồng trọt cũng không thể làm việc, cuộc sống vẫn khó khăn như cũ, thậmchí còn phải ăn xin.
May mà ăn xin cũng không khổ như trước, người chết đói cũng ít hơn nhiều.
Trải qua trồng thử, chứng minh rằng bông và lúa có thể trồng được ở Đại Khang, Lạc Lan liền đem lượng giống đủ trồng trên diện tích lớn về.
Cùng lắm hai ba năm là Xuyên Thục có thể giải quyết triệt để vấn đề no ấm.
“Không cần vài năm, nếu hoạt động tốt, năm nay là có thể đến Nước K kéo mấy chuyến gạo về rồi.” Kim Phi nói.
“Thật sao?” Đôi mắt của Cửu công chúa hiện lên vẻ mong chờ. “Lạc Lan, nói suy nghĩ của cô đi.” Kim Phi nhìn Lạc Lan.
“Vâng; Lạc Lan gật đầu, nhìn Cửu công chúa: “Bệ hạ, lúa ở Nước K một năm chín ba lần, mấy năm trước đều bội thu nên kho lương thực ở khắp nơi của bọn †a đều đề thổ ty cũng có ý muốn xử lý lương thực thu hoạch được, ta nghĩ đây là cơ hội nên lúc ở Nước K đã tự ý để phó đội trưởng Mã Văn Húc ở lại tiếp tục đàm phán với Nước K, tranh thủ xây dựng mối giao thương lâu dài với Nước K.
“Cô làm rất tốt” Cửu công chúa tán thành cách làm của Lạc Lan, sau đó cười nói: “Dù sao chúng ta cũng có biết bao châu Thủy Ngọc!”
Nhưng Lạc Lan lại lắc đầu, từ chối đề nghị của Cửu công chúa: “Bệ hạ, lần này trước khi về, thổ ty Nước K đã đến tìm ta, nói ta lần sau hãy mang những đồ thực dụng đến, không cần châu Thủy Ngọc nữa!”