Vài phút lúc sau, người phụ trách tiền trang kiểm tra lại biên lai một lần, sau đó để huyện lệnh ký tên.
Huyện lệnh cũng tự kiểm tra lại biên lai, xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên của mình.
Người phụ trách nhận lại biên lai, đóng dấu chạm nổi, sau đó xé một liên đưa cho huyện lệnh: “Trịnh huyện lệnh, đây là biên lai của ngài, ngài nhớ cất cẩn thận, nếu lúc nào cần lấy tiền thì cầm biên lai này và thẻ ngà đến trụ sở của chúng ta là được!”
“Được rồi!” Huyện lệnh nhận biên lai, cất vào trong túi.
Huyện lệnh vừa đứng lên, Lưu Sở vừa mới hỏi chuyện cũng lập tức ngồi xuống đối diện người phụ trách, gỡ túi tiền bên hông của mình xuống.
Leng keng! Lưu Sở dốc ngược túi tiền xuống, đổ hết mọi thứ bên trong ra. 'Trên mặt bàn có mấy viên bạc vụn, còn có một mớ tiền đồng.
“Đây là toàn bộ của cải của ta, ta để lại một ít tiền sinh hoạt, còn lại cho các. ngươi mượn hết!”
Lưu Sở đếm hai mươi đồng tiền cất lại vào túi, sau đó đẩy hết số bạc vụn và tiền đồng còn lại đến trước mặt người phụ trách tiền trang.
“Cảm ơn Lưu tiên sinh, ngài chờ một lát, ta đếm lại một chút!”
Người phụ trách mỉm cười với Lưu Sở, sau đó quơ số bạc vụn và tiền đồng lại trước mặt mình.
Huyện lệnh và Lưu Sở đều là người có tiếng trong huyện, thấy hai người dẫn đầu, người dân đang đứng xem cũng không khỏi bàn tán xôn xao.
“Từ đại ca, ngươi có cho vay hay không?” “Ta định để xem xem.” “Vậy ta cũng chờ một chút!”
Ngay lúc người dân đa phần còn đang do dự, có một người dân đội cái mũ rách đi về phía bên này.
“Lão Tiền, ông làm gì đấy?” Người bên cạnh giữ chặt lấy người dân này. “Mùa đông năm kia, nhà ta không còn tí lương thực nào, mấy đứa nhỏ suýt
chút nữa chết đói hết, may sao có tiền trang cho vay lương thực, chúng ta mới chống chọi qua được mùa đông đó!”
Người mũ rách nói: “Huyện lệnh lão gia vừa rồi nói đúng, lúc trước chúng. †a chẳng có gì cả, thậm chí là lúc nào cũng có thể chết đói, tiền trang còn dám lấy tiền cho chúng ta vay, bây giờ tiền trang lấy ra bao nhiêu thứ để thế chấp như vậy, chúng ta còn phải lo lắng cái gì nữa?”
“Lão Tiền nói đúng” một người dân khác cũng nói: “Làm người không thể quên gốc, không có chính sách mới của bệ hạ thì sao chúng ta được no bụng? iện giờ triều đình gặp khó khăn, rõ ràng có thể tăng thuế, lại tình nguyện tìm người dân chúng ta để mượn lương chứ không tăng thuế, triều đình tốt như vậy, đem tiền cho vay thì lo lắng cái gì?”
Vì thế, người dân này cũng bước lên.
“Đúng vậy, bệ hạ và quốc sư đại nhân lại giảm miễn thuế má cho chúng ta, lại còn tiêu thổ phỉ, nếu không có bọn họ, bây giờ chúng ta ăn không đủ no, làm người phải biết tốt xấu, giờ ta sẽ trở về lấy lương thực ngay!”
“Chờ ta một chút, ta cũng đi!”
“Lão Niên, nhà ông có xe đẩy tay, chốc nữa dừng ở cửa nhà ta một lúc, kéo cả phần lương thực nhà ta nữa!”
Người dân vốn dĩ còn đang do dự, một khi có người đi đầu thì sẽ có càng ngày càng nhiều người dân tập trung lại bàn thủ tục của tiền trang, cũng có càng ngày càng nhiều người dân chạy vội về nhà.
Công việc của tiền trang liên quan đến an toàn tài chính, thủ tục hơi phức tạp, dù nhanh đến đâu cũng phải mất vài phút mới hoàn thành.
Nhiều người xếp hàng như vậy, một mình anh ta thì xử lý đến bao giờ?
Cũng may trụ sở tiền trang cách đó không xa, nhân viên công tác lập tức sắp xếp trợ lý dẫn người đến trụ sở tiền trang.
Nguyên Thái Vi và Chu Linh Lung nhìn đám đông náo nhiệt, nhìn nhau cười. “Xem ra không cần đến chúng ta rồi!” Nguyên Thái Vi nói.
Cô ta và Chu Linh Lung tới đây chỉ là để thúc đẩy hoạt động mượn lương thực tiến triển thuận lợi, xét tình hình hiện tại thì chắc là không cần nữa.
Huyện lệnh cũng tự kiểm tra lại biên lai, xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên của mình.
Người phụ trách nhận lại biên lai, đóng dấu chạm nổi, sau đó xé một liên đưa cho huyện lệnh: “Trịnh huyện lệnh, đây là biên lai của ngài, ngài nhớ cất cẩn thận, nếu lúc nào cần lấy tiền thì cầm biên lai này và thẻ ngà đến trụ sở của chúng ta là được!”
“Được rồi!” Huyện lệnh nhận biên lai, cất vào trong túi.
Huyện lệnh vừa đứng lên, Lưu Sở vừa mới hỏi chuyện cũng lập tức ngồi xuống đối diện người phụ trách, gỡ túi tiền bên hông của mình xuống.
Leng keng! Lưu Sở dốc ngược túi tiền xuống, đổ hết mọi thứ bên trong ra. 'Trên mặt bàn có mấy viên bạc vụn, còn có một mớ tiền đồng.
“Đây là toàn bộ của cải của ta, ta để lại một ít tiền sinh hoạt, còn lại cho các. ngươi mượn hết!”
Lưu Sở đếm hai mươi đồng tiền cất lại vào túi, sau đó đẩy hết số bạc vụn và tiền đồng còn lại đến trước mặt người phụ trách tiền trang.
“Cảm ơn Lưu tiên sinh, ngài chờ một lát, ta đếm lại một chút!”
Người phụ trách mỉm cười với Lưu Sở, sau đó quơ số bạc vụn và tiền đồng lại trước mặt mình.
Huyện lệnh và Lưu Sở đều là người có tiếng trong huyện, thấy hai người dẫn đầu, người dân đang đứng xem cũng không khỏi bàn tán xôn xao.
“Từ đại ca, ngươi có cho vay hay không?” “Ta định để xem xem.” “Vậy ta cũng chờ một chút!”
Ngay lúc người dân đa phần còn đang do dự, có một người dân đội cái mũ rách đi về phía bên này.
“Lão Tiền, ông làm gì đấy?” Người bên cạnh giữ chặt lấy người dân này. “Mùa đông năm kia, nhà ta không còn tí lương thực nào, mấy đứa nhỏ suýt
chút nữa chết đói hết, may sao có tiền trang cho vay lương thực, chúng ta mới chống chọi qua được mùa đông đó!”
Người mũ rách nói: “Huyện lệnh lão gia vừa rồi nói đúng, lúc trước chúng. †a chẳng có gì cả, thậm chí là lúc nào cũng có thể chết đói, tiền trang còn dám lấy tiền cho chúng ta vay, bây giờ tiền trang lấy ra bao nhiêu thứ để thế chấp như vậy, chúng ta còn phải lo lắng cái gì nữa?”
“Lão Tiền nói đúng” một người dân khác cũng nói: “Làm người không thể quên gốc, không có chính sách mới của bệ hạ thì sao chúng ta được no bụng? iện giờ triều đình gặp khó khăn, rõ ràng có thể tăng thuế, lại tình nguyện tìm người dân chúng ta để mượn lương chứ không tăng thuế, triều đình tốt như vậy, đem tiền cho vay thì lo lắng cái gì?”
Vì thế, người dân này cũng bước lên.
“Đúng vậy, bệ hạ và quốc sư đại nhân lại giảm miễn thuế má cho chúng ta, lại còn tiêu thổ phỉ, nếu không có bọn họ, bây giờ chúng ta ăn không đủ no, làm người phải biết tốt xấu, giờ ta sẽ trở về lấy lương thực ngay!”
“Chờ ta một chút, ta cũng đi!”
“Lão Niên, nhà ông có xe đẩy tay, chốc nữa dừng ở cửa nhà ta một lúc, kéo cả phần lương thực nhà ta nữa!”
Người dân vốn dĩ còn đang do dự, một khi có người đi đầu thì sẽ có càng ngày càng nhiều người dân tập trung lại bàn thủ tục của tiền trang, cũng có càng ngày càng nhiều người dân chạy vội về nhà.
Công việc của tiền trang liên quan đến an toàn tài chính, thủ tục hơi phức tạp, dù nhanh đến đâu cũng phải mất vài phút mới hoàn thành.
Nhiều người xếp hàng như vậy, một mình anh ta thì xử lý đến bao giờ?
Cũng may trụ sở tiền trang cách đó không xa, nhân viên công tác lập tức sắp xếp trợ lý dẫn người đến trụ sở tiền trang.
Nguyên Thái Vi và Chu Linh Lung nhìn đám đông náo nhiệt, nhìn nhau cười. “Xem ra không cần đến chúng ta rồi!” Nguyên Thái Vi nói.
Cô ta và Chu Linh Lung tới đây chỉ là để thúc đẩy hoạt động mượn lương thực tiến triển thuận lợi, xét tình hình hiện tại thì chắc là không cần nữa.