"Nhất định đấy, lần này ngươi chí ít cũng sẽ được chiến công hạng hai!"
"Chúng ta nhiều người thế này mà còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chỉ với một mình Đường Phi đã hoàn thành, còn suýt chút nữa đã hy sinh mạng sống, ta nghĩ hắn đủ †ư cách được chiến công hạng nhất ấy chứ!"
"Chiến công hạng nhất à, hình như trong tiêu cục không nhiều người đạt được đâu?"
"Đúng vậy, có rất nhiều chiến công hạng nhất tập thể, nhưng không có cá nhân nào nhận được chiến công hạng nhất mà còn sống cải!"
"Đường Phi đúng là đỉnh của chóp!"
Sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, để nâng cao cảm giác danh dự và sự gắn kết của những nhân viên hộ tống, Kim Phi đã làm theo chế độ chiến công quân sự kiếp trước, cũng thiết lập một bộ chế độ chiến công.
Trong số đó, chiến công hạng nhất cá nhân là loại chiến công khó đạt được nhất, nếu muốn đạt được chiến công hạng nhất thì phải giống như Đường Phi, không chỉ cần chiến đấu bằng cả tính mạng, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Kể từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, hầu như ngày nào cũng có nhân viên hộ tống ra ngoài đánh giặc, hoặc là chiến đấu với thổ phỉ, hoặc là chiến đấu với Đông Man, Thổ Phiên, nhưng với tần suất chiến đấu cao như vậy, hơn một năm nay cũng chỉ có một vài người đạt được chiến công hạng nhất, tất cả đều là huân chương truy tặng.
Tiêu chuẩn khắt khe là do Kim Phi đã từng đọc một tài liệu về chiến công ở kiếp trước. Nó ghi lại việc làm của một số người được chiến công hạng nhất.
Lúc đó Kim Phi nghĩ mấy cái đó giống như đang đọc một câu chuyện. Mãi cho đến khi xem một bộ phim tài liệu kể về những vết sẹo trên cơ thể của những người lính già, y mới nhận ra đó là sự thật.
Sau khi đến Đại Khang, Kim Phi đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiểu rõ hơn về sự vĩ đại của những người lính già đó.
Những người nhận được chiến công hạng nhất mà y thấy ở kiếp trước phải đối mặt với những nguy hiểm không kém gì Đường Phi vừa gặp.
Hai vai Đường Phi gần như tê dại, khi thấy một nhân viên hộ tống lại sắp võ vai mình, anh ta nhanh chóng chặn lại: "Các người không chạy trốn sao? Tại sao các người lại quay lại?"
"Nếu chúng ta bỏ chạy, vị đại anh hùng như ngươi sẽ ra sao?"
Nhân viên hộ tống mỉm cười: "Đường Phi, chuẩn bị khao bọn ta một chầu đi!"
“Chờ khi chúng ta còn sống trở về rồi hãy nói đến chuyện khao mọi người một chầu!”
Đường Phi thấy hai nhân viên hộ tống vẫn đang tháo rời máy bắn đá, vội vàng nói: "Mặc kệ máy bắn đá đi, nhanh chóng đi thôi, nếu chậm trễ có thể sẽ muộn!"
"Đường Phi, ta thấy vừa rồi ngươi táo bạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên e dè thế?"
Một trong những nhân viên hộ tống nói: "Khinh khí cầu của họ cũng bay xa rồi, bọn họ còn có thể làm gì chúng ta?"
Khinh khí cầu của địch bay lên đã bay đi rất xa, còn những khinh khí cầu chưa bay lên rất có thể đã bị đốt cháy. Chính vì vậy mà những nhân viên hộ tống cảm thấy đủ an toàn để trò chuyện và cười đùa ở đây.
Nếu khinh khí cầu của địch vẫn còn đó thì bọn họ đã sớm chạy biến dạng rồi.
"Lúc tiên sinh giảng bài đã nói, ngài ấy luôn nói trên chiến trường không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào, nếu không sẽ cách cái chết không còn xa nữal"
Đường Phi nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta cứ trở về trước đã."
"Đường Phi nói đúng, mọi người rút lui trước đi."
Ngay khi đại đội trưởng đại đội 2 ra lệnh rút lui, các trinh sát trong đại đội đã chạy đến.
"Đại đội trưởng, không ổn rồi. Kẻ địch đã vòng ra phía trước và chặn đường chúng tai"
Phùng tiên sinh là người nhỏ nhen, ăn miếng phải trả miếng. Sau khi bỏ ra bao nhiêu công sức để lập kế hoạch, đi đến bước cuối cùng lại bị một mình Đường Phi phá hỏng, đó là điều mà Phùng tiên sinh không thể chấp nhận được.
Phát hiện đại đội 2 tiếp viện cho Đường Phi, Phùng tiên sinh càng thêm tức giận, ông ta ra lệnh điêu động ba trăm ky binh, đồng thời chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống khi bọn Đường Phi đang phục kích người truy đuổi!
"Sợ cái gì cái đó đến!"
Đường Phi nhanh chóng trèo lên cây cao, từ trên ngọn cây quan sát xung quanh, hy vọng tìm được đường thoát thân.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh cũng lớn lên ở vùng núi, hơn nữa sớm đã thuộc làu địa hình xung quanh làng Tây Hà, căn bản không để cho bọn Đường Phi bất kì đường lui nào.
Từ trên cây quan sát một hồi, Đường Phi nhảy xuống, bất đắc dĩ nói: "Không có đường ra, trước sau đều bị phong tỏa, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy ngọn đồi nhỏ này, tiếp theo e rằng chắc chắn sẽ có một trận chiến đãm máu!"
Nói xong, anh ta tiếp tục nói với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, là †a liên lụy mọi người rồi!"
"Đều là huynh đệ trong nhà cả, ngươi đang nói cái gì vậy!"
Đại đội trưởng xua tay nói: 'Không phải chỉ là đánh giặc thôi sao, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ sợ cái gì đâu, cứ đánh là được!"
Những nhân viên hộ tống khác cũng rối rít phụ họa.
Nói thì nói vậy, nhưng khi nghe tiếng bước chân và tiếng la hét chém giết ngày càng gần, rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên bọn họ cũng không sợ, bởi vì khi bọn họ phát hiện ra Đường Phi, Đại đội trưởng đã phái người trở về làng báo cáo, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ phái người tới cứu bọn họ.
"Chúng ta nhiều người thế này mà còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chỉ với một mình Đường Phi đã hoàn thành, còn suýt chút nữa đã hy sinh mạng sống, ta nghĩ hắn đủ †ư cách được chiến công hạng nhất ấy chứ!"
"Chiến công hạng nhất à, hình như trong tiêu cục không nhiều người đạt được đâu?"
"Đúng vậy, có rất nhiều chiến công hạng nhất tập thể, nhưng không có cá nhân nào nhận được chiến công hạng nhất mà còn sống cải!"
"Đường Phi đúng là đỉnh của chóp!"
Sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, để nâng cao cảm giác danh dự và sự gắn kết của những nhân viên hộ tống, Kim Phi đã làm theo chế độ chiến công quân sự kiếp trước, cũng thiết lập một bộ chế độ chiến công.
Trong số đó, chiến công hạng nhất cá nhân là loại chiến công khó đạt được nhất, nếu muốn đạt được chiến công hạng nhất thì phải giống như Đường Phi, không chỉ cần chiến đấu bằng cả tính mạng, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Kể từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, hầu như ngày nào cũng có nhân viên hộ tống ra ngoài đánh giặc, hoặc là chiến đấu với thổ phỉ, hoặc là chiến đấu với Đông Man, Thổ Phiên, nhưng với tần suất chiến đấu cao như vậy, hơn một năm nay cũng chỉ có một vài người đạt được chiến công hạng nhất, tất cả đều là huân chương truy tặng.
Tiêu chuẩn khắt khe là do Kim Phi đã từng đọc một tài liệu về chiến công ở kiếp trước. Nó ghi lại việc làm của một số người được chiến công hạng nhất.
Lúc đó Kim Phi nghĩ mấy cái đó giống như đang đọc một câu chuyện. Mãi cho đến khi xem một bộ phim tài liệu kể về những vết sẹo trên cơ thể của những người lính già, y mới nhận ra đó là sự thật.
Sau khi đến Đại Khang, Kim Phi đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiểu rõ hơn về sự vĩ đại của những người lính già đó.
Những người nhận được chiến công hạng nhất mà y thấy ở kiếp trước phải đối mặt với những nguy hiểm không kém gì Đường Phi vừa gặp.
Hai vai Đường Phi gần như tê dại, khi thấy một nhân viên hộ tống lại sắp võ vai mình, anh ta nhanh chóng chặn lại: "Các người không chạy trốn sao? Tại sao các người lại quay lại?"
"Nếu chúng ta bỏ chạy, vị đại anh hùng như ngươi sẽ ra sao?"
Nhân viên hộ tống mỉm cười: "Đường Phi, chuẩn bị khao bọn ta một chầu đi!"
“Chờ khi chúng ta còn sống trở về rồi hãy nói đến chuyện khao mọi người một chầu!”
Đường Phi thấy hai nhân viên hộ tống vẫn đang tháo rời máy bắn đá, vội vàng nói: "Mặc kệ máy bắn đá đi, nhanh chóng đi thôi, nếu chậm trễ có thể sẽ muộn!"
"Đường Phi, ta thấy vừa rồi ngươi táo bạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên e dè thế?"
Một trong những nhân viên hộ tống nói: "Khinh khí cầu của họ cũng bay xa rồi, bọn họ còn có thể làm gì chúng ta?"
Khinh khí cầu của địch bay lên đã bay đi rất xa, còn những khinh khí cầu chưa bay lên rất có thể đã bị đốt cháy. Chính vì vậy mà những nhân viên hộ tống cảm thấy đủ an toàn để trò chuyện và cười đùa ở đây.
Nếu khinh khí cầu của địch vẫn còn đó thì bọn họ đã sớm chạy biến dạng rồi.
"Lúc tiên sinh giảng bài đã nói, ngài ấy luôn nói trên chiến trường không được ôm bất kỳ ảo tưởng nào, nếu không sẽ cách cái chết không còn xa nữal"
Đường Phi nói: "Bất kể như thế nào, chúng ta cứ trở về trước đã."
"Đường Phi nói đúng, mọi người rút lui trước đi."
Ngay khi đại đội trưởng đại đội 2 ra lệnh rút lui, các trinh sát trong đại đội đã chạy đến.
"Đại đội trưởng, không ổn rồi. Kẻ địch đã vòng ra phía trước và chặn đường chúng tai"
Phùng tiên sinh là người nhỏ nhen, ăn miếng phải trả miếng. Sau khi bỏ ra bao nhiêu công sức để lập kế hoạch, đi đến bước cuối cùng lại bị một mình Đường Phi phá hỏng, đó là điều mà Phùng tiên sinh không thể chấp nhận được.
Phát hiện đại đội 2 tiếp viện cho Đường Phi, Phùng tiên sinh càng thêm tức giận, ông ta ra lệnh điêu động ba trăm ky binh, đồng thời chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống khi bọn Đường Phi đang phục kích người truy đuổi!
"Sợ cái gì cái đó đến!"
Đường Phi nhanh chóng trèo lên cây cao, từ trên ngọn cây quan sát xung quanh, hy vọng tìm được đường thoát thân.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh cũng lớn lên ở vùng núi, hơn nữa sớm đã thuộc làu địa hình xung quanh làng Tây Hà, căn bản không để cho bọn Đường Phi bất kì đường lui nào.
Từ trên cây quan sát một hồi, Đường Phi nhảy xuống, bất đắc dĩ nói: "Không có đường ra, trước sau đều bị phong tỏa, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy ngọn đồi nhỏ này, tiếp theo e rằng chắc chắn sẽ có một trận chiến đãm máu!"
Nói xong, anh ta tiếp tục nói với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, là †a liên lụy mọi người rồi!"
"Đều là huynh đệ trong nhà cả, ngươi đang nói cái gì vậy!"
Đại đội trưởng xua tay nói: 'Không phải chỉ là đánh giặc thôi sao, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ sợ cái gì đâu, cứ đánh là được!"
Những nhân viên hộ tống khác cũng rối rít phụ họa.
Nói thì nói vậy, nhưng khi nghe tiếng bước chân và tiếng la hét chém giết ngày càng gần, rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên bọn họ cũng không sợ, bởi vì khi bọn họ phát hiện ra Đường Phi, Đại đội trưởng đã phái người trở về làng báo cáo, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ phái người tới cứu bọn họ.