“Vậy các ngươi vào đi.” Giang Văn Văn gật đầu, ra hiệu cho nhân viên hộ tống dưới trướng tránh đường cho họ.
Sau khi “đội thân vệ” vào sân, Giang Văn Văn nhanh chóng phái người đi báo cáo tình hình.
Khi Đại Cường biết được tình hình thì cũng thấy đội hộ vệ này có vấn đề, anh ta không dám tự quyết định nữa, mà chạy tới xin chỉ thị của Kim Phi.
Dạo thời gian gần đây, đại đội đánh bắt số một liên tục bắt cá, thuyền lầu ban đầu phụ trách vận chuyển rong biển bị điều đi hai chiếc, dùng để vận chuyển cá khô về Xuyên Thục: và Giang Nam.
Thuyền lầu vận chuyển rong biển vốn cũng đã không đủ dùng, nay còn bị điều đi hai chiếc, lại càng thiếu, càng ngày càng nhiều rong biển được phơi khô lại không thể vận chuyển về, chỉ có thể cho vào kho hàng.
Như thế mãi, kho hàng lại đâm ra thiếu.
Lúc này Kim Phi đang ở trường phơi nắng với Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi để bàn bạc việc cất vào kho vận chuyển.
Lúc này Kim Phi đang ở trường phơi nằng với Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi để bàn bạc việc cất vào kho vận chuyển.
Sau khi nghe Đại Cường báo cáo, ba người đều nhíu mày.
Ngay cả người ngốc nghếch như Đại Cường đều nhận ra chi đội thân vệ này có vấn đề, huống chỉ là ba người Kim Phi?
“Tiên sinh, chắc hẳn bọn họ không phải là mật thám mà công chúa Lộ Khiết mang đến đâu nhỉ?” Tả Phi Phi hỏi.
“Ta cũng không biết, nhưng đáng lý ra, nếu là mật thám thật thì đâu thể rõ ràng như vậy được?”
Kim Phi cũng không hiểu công chúa Lộ Khiết đang làm gì, càng không rõ cô ta muốn gì.
“Vậy thì có nên đuổi bọn họ về thuyền không?” Tả Phi Phi lại hỏi.
“Đã cho họ lên bờ rồi, giờ lại đuổi đi thì không thích hợp lắm” Kim Phi lắc đầu, sau đó y nhìn Đại Cường: “Sai người nói cho công chúa Lộ Khiết, đội thân vệ của cô ta chỉ có thể phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ta, không thể tự ý hành động!
Điều thêm hai đội nhân viên hộ tống, thay phiên canh giữ ngày đêm ở ngoài sân, theo dõi bọn họ sát sao cho tai”
“Vâng!” Đại Cường gật đầu.
Dù sao Kim Phi cũng không muốn đám phán luôn với công chúa Lộ Khiết, y cũng nhận ra công chúa Lộ Khiết cũng không muốn đàm phán với y ngay, cho nên chuyện này đối với Kim Phi chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhớ tới, sau khi Đại Cường rời đi, Kim Phi không để ý đến nó nữa.
Nhưng mệnh lệnh của y lại thông qua Đại Cường, qua nhiều tầng nhắn lại, cuối cùng được Giang Văn Văn truyền đạt lại cho Băng Nhi.
“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, đội thân vệ của điện hạ chỉ có thể phụ trách an toàn cho điện hạ, không thể tự ý hành động, nếu để bọn ta phát hiện có người tách riêng một mình, vậy thực xin lỗi, Đại Khang không chào đón các ngươi, chỉ có thể mời các ngươi rời đi!”
Lời này của Giang Văn Văn đã có thể coi là rất nặng nề, nhưng Băng Nhi cũng tự hiểu được tình cảnh của bọn họ, nên đành gật đầu, sau đó cô ta hỏi: “Vậy công chúa điện hạ muốn đi xung quanh nhìn xem, thăm thú một lúc, có được không?”
“Ta cần xin ý kiến cấp trên!” Giang Văn Văn lại trả lời như vậy.
Băng Nhi cắn môi, rồi quay về gian nhà chính, cô ta thuật lại tin tức cho công chúa Lộ Khiết.
“Xem ra Kim Phi vẫn đang đề phòng chúng ta, nhưng như thế cũng là bình thường, chỉ là không biết y có cho phép chúng ta đi thăm thú xung quanh không?” Công chúa Lộ Khiết giận dữ nói.
Nếu Kim Phi không cho bọn họ tùy ý đi lại, vậy chẳng khác nào bọn họ bị Kim Phi giam lỏng trong viện này.
Nữ nhân viên hộ tống không để công chúa Lộ Khiết chờ lâu, sau khi rời đi, cô ấy quay trở lại rất nhanh.
“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, ngoại trừ một vài khu vực trung tâm như xưởng đóng thuyền... những nơi khác công chúa Lộ Khiết có thể tùy ý đi tham quan!”
Giang Văn Văn lại nhấn mạnh: “Nhưng tất cả các ngươi phải đi cùng nhau, không được có bất kỳ ai rời đội ngũ!”
Sau khi “đội thân vệ” vào sân, Giang Văn Văn nhanh chóng phái người đi báo cáo tình hình.
Khi Đại Cường biết được tình hình thì cũng thấy đội hộ vệ này có vấn đề, anh ta không dám tự quyết định nữa, mà chạy tới xin chỉ thị của Kim Phi.
Dạo thời gian gần đây, đại đội đánh bắt số một liên tục bắt cá, thuyền lầu ban đầu phụ trách vận chuyển rong biển bị điều đi hai chiếc, dùng để vận chuyển cá khô về Xuyên Thục: và Giang Nam.
Thuyền lầu vận chuyển rong biển vốn cũng đã không đủ dùng, nay còn bị điều đi hai chiếc, lại càng thiếu, càng ngày càng nhiều rong biển được phơi khô lại không thể vận chuyển về, chỉ có thể cho vào kho hàng.
Như thế mãi, kho hàng lại đâm ra thiếu.
Lúc này Kim Phi đang ở trường phơi nắng với Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi để bàn bạc việc cất vào kho vận chuyển.
Lúc này Kim Phi đang ở trường phơi nằng với Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi để bàn bạc việc cất vào kho vận chuyển.
Sau khi nghe Đại Cường báo cáo, ba người đều nhíu mày.
Ngay cả người ngốc nghếch như Đại Cường đều nhận ra chi đội thân vệ này có vấn đề, huống chỉ là ba người Kim Phi?
“Tiên sinh, chắc hẳn bọn họ không phải là mật thám mà công chúa Lộ Khiết mang đến đâu nhỉ?” Tả Phi Phi hỏi.
“Ta cũng không biết, nhưng đáng lý ra, nếu là mật thám thật thì đâu thể rõ ràng như vậy được?”
Kim Phi cũng không hiểu công chúa Lộ Khiết đang làm gì, càng không rõ cô ta muốn gì.
“Vậy thì có nên đuổi bọn họ về thuyền không?” Tả Phi Phi lại hỏi.
“Đã cho họ lên bờ rồi, giờ lại đuổi đi thì không thích hợp lắm” Kim Phi lắc đầu, sau đó y nhìn Đại Cường: “Sai người nói cho công chúa Lộ Khiết, đội thân vệ của cô ta chỉ có thể phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ta, không thể tự ý hành động!
Điều thêm hai đội nhân viên hộ tống, thay phiên canh giữ ngày đêm ở ngoài sân, theo dõi bọn họ sát sao cho tai”
“Vâng!” Đại Cường gật đầu.
Dù sao Kim Phi cũng không muốn đám phán luôn với công chúa Lộ Khiết, y cũng nhận ra công chúa Lộ Khiết cũng không muốn đàm phán với y ngay, cho nên chuyện này đối với Kim Phi chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhớ tới, sau khi Đại Cường rời đi, Kim Phi không để ý đến nó nữa.
Nhưng mệnh lệnh của y lại thông qua Đại Cường, qua nhiều tầng nhắn lại, cuối cùng được Giang Văn Văn truyền đạt lại cho Băng Nhi.
“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, đội thân vệ của điện hạ chỉ có thể phụ trách an toàn cho điện hạ, không thể tự ý hành động, nếu để bọn ta phát hiện có người tách riêng một mình, vậy thực xin lỗi, Đại Khang không chào đón các ngươi, chỉ có thể mời các ngươi rời đi!”
Lời này của Giang Văn Văn đã có thể coi là rất nặng nề, nhưng Băng Nhi cũng tự hiểu được tình cảnh của bọn họ, nên đành gật đầu, sau đó cô ta hỏi: “Vậy công chúa điện hạ muốn đi xung quanh nhìn xem, thăm thú một lúc, có được không?”
“Ta cần xin ý kiến cấp trên!” Giang Văn Văn lại trả lời như vậy.
Băng Nhi cắn môi, rồi quay về gian nhà chính, cô ta thuật lại tin tức cho công chúa Lộ Khiết.
“Xem ra Kim Phi vẫn đang đề phòng chúng ta, nhưng như thế cũng là bình thường, chỉ là không biết y có cho phép chúng ta đi thăm thú xung quanh không?” Công chúa Lộ Khiết giận dữ nói.
Nếu Kim Phi không cho bọn họ tùy ý đi lại, vậy chẳng khác nào bọn họ bị Kim Phi giam lỏng trong viện này.
Nữ nhân viên hộ tống không để công chúa Lộ Khiết chờ lâu, sau khi rời đi, cô ấy quay trở lại rất nhanh.
“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, ngoại trừ một vài khu vực trung tâm như xưởng đóng thuyền... những nơi khác công chúa Lộ Khiết có thể tùy ý đi tham quan!”
Giang Văn Văn lại nhấn mạnh: “Nhưng tất cả các ngươi phải đi cùng nhau, không được có bất kỳ ai rời đội ngũ!”