Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách lấy mạng đổi mạng này, Kim Phi không muốn làm, thế nên mới cố tình kéo dài thời gian để quân Uy Thắng đi ra ngoài.

Làm vậy thì quân địch tử trận ít hơn một chút, nhưng đổi lại thương vong của bên mình cũng sẽ giảm đi rất nhiều, Kim Phi thật sự đã tính toán rất kỹ.

Sau khi quân địch rút lui, quân Uy Thẳng nhanh chóng trở về thành, nhưng Lưu Thiết và Trần Phượng Chí lại không về, hai người dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ ra xa phía sau ky binh, chạy theo bọn họ mấy chục dặm, sau khi xác nhận người Đông Man đã rời đi mới trở lại thành Du Quan.

Khi đám người Lưu Thiết trở lại đã đánh dấu sự kết thúc hoàn toàn của cuộc bao vây thành Du Quan.

Đêm hôm đó, trên bãi đất trống trong thành Du Quan khắp nơi đều có lửa trại, trước tiên, Kim Phi bày tỏ lòng kính trọng với các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã hy sinh trong trận chiến, sau đó ra lệnh cho người dân giết cừu và gia súc để an ủi những người lính còn sống sót, cùng với quân Uy Thằng và thủy quân Đông Hải từ xa tới tiếp viện.

Dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng những chuyện sau này. còn rất nhiều.

Ví dụ như việc xây dựng lại nhà cửa trong thành, những thi thể chất thành núi bên ngoài thành, tất cả điều này đều là vấn đề.

Trước tiên, Kim Phi bảo Điền tiên sinh viết một phong thư chiến sự báo cáo cho Cửu công chúa ở Kim Xuyên xa xôi, đồng thời cũng để cho đám người Quan Hạ Nhi yên tâm.

Sau đó Kim Phi lại triệu tập đám người Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi, Mạnh Thiên Hải, Trịnh Trì Viễn tới, cùng nhau thảo. luận công việc xây dựng sau chiến tranh.

“Trước tiên, mọi người hãy nói xem những thi thể ngoài thành phải xử lý thế nào?”

Kim Phi n ây giờ trời lạnh thì không sao, đến đầu mùa xuân năm sau, một khi thi thể thối rữa, rất có thể sẽ dẫn tới dịch bệnh, vậy nên trước đầu mùa xuân năm sau phải xử lý xong những thi thể này!”

“Vấn đề này cũng không khó.” Mạnh Thiên Hải là người đầu tiên lên tiếng: “Chúng ta đã bắt nhiều liên quân Tấn Man như vậy làm tù binh, cũng không thể để bọn họ ăn cơm chùa được, bảo bọn họ đào hố chôn thi thể đi.”

Trước đây, Kim Phi vẫn luôn nghĩ về Đông Man, suýt chút nữa quên mất bọn họ đã bắt được một nhóm tù binh ở thành nam.

Tù binh do quân Uy Thắng phụ trách, Kim Phi quay đầu hỏi: “Tù binh sắp xếp thế nào rồi?”

“Dạo này không để tâm quản lý bọn họ, cứ nhốt bọn họ lại rồi mặc kệ thôi.” Mạnh Thiên Hải nói:” “Nhưng các huynh đệ phụ trách canh giữ nói với ta rằng, bọn họ phát hiện có một số người Đông Man không đứng đản, thấy chúng ta sắp xếp ít thủ vệ canh phòng nên xúi giục dân Tấn chạy trốn.”

“Cách đây mấy trăm dặm từ nam tới bäc đều hoang vu, bây giờ tuyết còn đang rơi, dù bọn họ có chạy thoát thì có thể chạy đi đâu được chứ?” Lưu Thiết giễu cợt.

“Nói cũng phải, thật sự không hiểu bọn họ đang nghĩ gì." Mạnh Thiên Hải nói.

Sở dĩ anh ta sắp xếp ít người canh giữ tù binh là vì biết bọn họ có chạy cũng không thoát được.

“Dân Tấn phản ứng thế nào? Bọn họ định chạy sao?” Kim Phi hỏi.

“Người Đông Man trước dây ép buộc dân Tấn công thành, bây giờ dân Tấn rất hận người Đông Man, đương nhiên sẽ không nghe theo bọn họ.”

Mạnh Thiên Hải trả lời: “Thật ra người Đông Man âm thầm xúi giục, nhưng dân Tấn lại lén lút tố cáo bọn họ với các huynh đệ canh giữ.”

“Vậy thì tốt” Kim Phi khẽ gật đầu.

Thật ra y biết, dân Tấn bị bắt đều là người đáng thương, bọn họ chỉ bị Tấn vương kéo tới vận chuyển lương thực và làm bia đỡ đạn, lỗi của chiến tranh là ở Tấn vương, ở Phùng Thế Tài, ở những tướng lĩnh Đông Man kia chứ không phải những người đáng thương này.

Nếu chiến tranh vẫn còn kéo dài, Kim Phi cũng sẽ không nương tay, nhưng bây giờ chiến tranh đã kết thúc, Kim Phi cũng không muốn ép những người đáng thương này vào chỗ chết.

Dù sao họ cũng đều là con cháu Viêm Hoàng, đợi sau này thu phục được đất Tấn, những người này cũng sẽ trở thành con dân mới của Đại Khang. Bạ𝘯‎ đa𝘯g‎ đọc‎ 𝘵r𝓾yệ𝘯‎ 𝘵ại‎ ﹍‎ 𝖳r‎ ù𝙢𝖳r𝓾yệ𝘯﹒V𝘯‎ ﹍

“Tiên sinh, nếu nhắc tới tù binh, ngài xem tiếp theo nên xử lý thế nào?” Mạnh Thiên Hải hỏi: “Phải tách người Đông Man và dân Tấn ra sao?”

Kim Phi trầm ngâm chốc lát, sau đó trả lời: “Không cần.” “Không cần ư?” Mạnh Thiên Hải sửng sốt.

Điều kiêng ky nhất khi nhốt tù binh chính là có người xúi giục gây chuyện, lúc trước ở dốc Đại Mãng, Kim Phi có thể. đánh thăng Đan Châu chủ yếu là do y đã sắp xếp đám người Hàn Phong trà trộn vào trại tù binh, lên kế hoạch cho những dân chúng bị bắt cùng nhau phản kháng, thả ngựa chiến của người Thổ Phiên ra ngoài.

Bây giờ, khi biết rõ người Đông Man đang xúi giục dân Tấn, nếu không tách bọn họ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Ngay lúc Khánh Mộ Lam định khuyên nhủ Kim Phi thì lại nghe được Kim Phi nói: “Chém người Đông Man trong số các tù binh đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK