Rất nhiều người dân chăm chỉ như kiến thợ, họ dùng đủ loại biện pháp để kéo gỗ vào trong nước.
Nếu có triền núi thì lăn gỗ xuống, nếu không có triền núi, thì họ dùng sức người để nâng gỗ ném vào trong sông.
Người biết bơi thì quấn chéo một vòng dây thừng, họ buộc thân cây vào dây thừng rồi từ sông lớn sông nhỏ hội tụ ở các nhánh sông Trường Giang, rồi lại từ nhánh sông đổ về dòng chính của Trường Giang, rồi dọc theo dòng chính châm chậm đổ về Đông Hải.
Ngày thứ hai mười bảy kể từ khi Cửu công chúa trở về Xuyên Thục, Trịnh Trì Viễn dẫn dắt đoàn thuyền thủy quân đến cửa biển Trường Giang từ sớm.
Dựa theo tin tức mà ca nô truyền đến, thì nhóm gỗ đầu tiên sẽ đến trong hôm nay.
Tới Đông Hải, các cây gỗ không di chuyển được nữa, vì thế Kim Phi ra lệnh Trịnh Trì Viễn dẫn thủy quân lôi gỗ về xưởng đóng thuyền.
Trong khoảng thời gian này, Kim Phi thuê một vài người dân chạy nạn nghèo, lệnh cho bọn họ đào mương lấp biển, xây nhà dựng cửa, cả trấn Ngư Khê ai cũng cực kỳ bận bịu.
Trịnh Trì Viễn đã không có được một giấc ngủ ngon gần một tháng nay.
Nhưng anh ta không dám oán thán một câu nào, bởi vì không phải chỉ mình anh ta khổ, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi họ cũng vậy, thậm chí có khi còn bận hơn cả anh ta.
Ngay cả người trước kia rảnh rỗi vô cùng như Khánh Mộ Lam cũng bị Kim Phi kéo vào hỗ trợ, phụ trách một công trường.
Khánh Mộ Lam trước đó rảnh mốc cả người ra rồi, khi mới nhận nhiệm vụ thì cô ấy hưng phấn vô cùng, chỉ hận sao một ngày không thể chôn chân ở công trường cả hai mươi tư giờ.
Nhưng chỉ được nửa tháng thôi là Khánh Mộ Lam không chịu nổi, có một lần bàn giao công tác cho Trịnh Trì Viễn, cô ấy nói xong thì nằm gục trên bàn mà ngủ.
Nhiều ngày cố gắng như thế, thành quả cũng rất to lớn.
Lúc trước xây dựng xưởng đóng thuyền, vận chuyển xi măng, gạch đã từ Xuyên Thục tới Đông Hải quá mất công sức, Kim Phi ra lệnh xây những nhà xưởng trụ cột như xưởng xi măng, xưởng gạch vân vân... đầy ở phía tây trấn Ngư Khê.
Với tư cách là một người xuyên không, Kim Phi biết rõ muốn phát triển nơi nào, thì nơi đó phải có dân cư phát triển.
Mà muốn sắp xếp được người dân vào sống, thì ăn ở lại là vấn đề đầu tiên cần được giải quyết.
Phát triển thương mại qua biển vẫn luôn là một phần quan trọng hàng đầu trong bản đồ chiến lược của Kim Phi, trấn Ngư Khê cách cửa khẩu Trường Giang không xa, con thuyền có thể thông qua Trường Giang để ra vào Đại Khang.
Cho dù là với kinh nghiệm của đời trước, hay là với những suy tính khi lên làm người cầm quyền ở đời này, thì Kim Phi cũng đã biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền, rằng trấn Ngư Khê sau này chắc chản sẽ phát triển lên.
Cho nên lúc trước y ra lệnh xây dựng xưởng sản xuất xi măng và gạch đá đã cố ý thiết kế quy mô nhà xưởng rất lớn.
Kim Phi vốn còn nghĩ rằng phải nhiều năm sau mới cần dùng tới nơi này, nhưng không ngờ nó đã có thể được sử dụng sớm như vậy.
Sau khi Cửu công chúa trở về Xuyên Thục, Kim Phi lập tức bảo Tả Phi Phi tuyển rất nhiều dân chạy nạn, sau đó y chia dân chạy nạn ra làm hai bộ phận.
Một bộ phận đi đào mương, một bộ phận thì đi hỗ trợ cho. xưởng xi măng, xưởng gạch ngói vân vân...
Dưới sự cố găng không ngừng của mấy chục nghìn người dân chạy nạn, chưa đầy một tháng ngắn ngủi, Kim Phi đã xây dựng được một xưởng đóng thuyền mới, lớn hơn xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng gấp mấy lần ở trấn Ngư Khê này.
Xưởng đóng thuyền mới chế tạo thuyền đánh cá dạng nhỏ là chính, cho nên không có vách tường và trần nhà cao. chót vót, cũng không có loại ròng rọc kéo tay cao vài chục mét như xưởng nhà họ Hồng, nhưng chỗ nào của nó cũng chăng chịt kênh mương.
Khi gỗ được vận chuyển đến đây, có thể thông qua những con kênh này để được đưa đến các nơi trong xưởng, sau đó được cưa thành các loại ván gỗ.
Sau khi làm xong thuyền đánh cá, thì cũng có thể thông qua những con kênh này để tiến vào Đông Hải.
Không chỉ như thế, Kim Phi còn ra lệnh cho dân chạy nạn xây vô số căn nhà đơn sơ giản dị ngay bên cạnh Đông Hải.
Những ngôi nhà đó giống y như những ngôi nhà cấp bốn thời trước, xây dựng vô cùng đơn giản, chỉ cần xếp gạch thành bốn bức tường, rồi ở phía trên làm cái mái che mà thôi.
Trong phòng không có đồ đạc gì, thậm chí ngay cả giường và cửa cũng không có.
Nếu có triền núi thì lăn gỗ xuống, nếu không có triền núi, thì họ dùng sức người để nâng gỗ ném vào trong sông.
Người biết bơi thì quấn chéo một vòng dây thừng, họ buộc thân cây vào dây thừng rồi từ sông lớn sông nhỏ hội tụ ở các nhánh sông Trường Giang, rồi lại từ nhánh sông đổ về dòng chính của Trường Giang, rồi dọc theo dòng chính châm chậm đổ về Đông Hải.
Ngày thứ hai mười bảy kể từ khi Cửu công chúa trở về Xuyên Thục, Trịnh Trì Viễn dẫn dắt đoàn thuyền thủy quân đến cửa biển Trường Giang từ sớm.
Dựa theo tin tức mà ca nô truyền đến, thì nhóm gỗ đầu tiên sẽ đến trong hôm nay.
Tới Đông Hải, các cây gỗ không di chuyển được nữa, vì thế Kim Phi ra lệnh Trịnh Trì Viễn dẫn thủy quân lôi gỗ về xưởng đóng thuyền.
Trong khoảng thời gian này, Kim Phi thuê một vài người dân chạy nạn nghèo, lệnh cho bọn họ đào mương lấp biển, xây nhà dựng cửa, cả trấn Ngư Khê ai cũng cực kỳ bận bịu.
Trịnh Trì Viễn đã không có được một giấc ngủ ngon gần một tháng nay.
Nhưng anh ta không dám oán thán một câu nào, bởi vì không phải chỉ mình anh ta khổ, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi họ cũng vậy, thậm chí có khi còn bận hơn cả anh ta.
Ngay cả người trước kia rảnh rỗi vô cùng như Khánh Mộ Lam cũng bị Kim Phi kéo vào hỗ trợ, phụ trách một công trường.
Khánh Mộ Lam trước đó rảnh mốc cả người ra rồi, khi mới nhận nhiệm vụ thì cô ấy hưng phấn vô cùng, chỉ hận sao một ngày không thể chôn chân ở công trường cả hai mươi tư giờ.
Nhưng chỉ được nửa tháng thôi là Khánh Mộ Lam không chịu nổi, có một lần bàn giao công tác cho Trịnh Trì Viễn, cô ấy nói xong thì nằm gục trên bàn mà ngủ.
Nhiều ngày cố gắng như thế, thành quả cũng rất to lớn.
Lúc trước xây dựng xưởng đóng thuyền, vận chuyển xi măng, gạch đã từ Xuyên Thục tới Đông Hải quá mất công sức, Kim Phi ra lệnh xây những nhà xưởng trụ cột như xưởng xi măng, xưởng gạch vân vân... đầy ở phía tây trấn Ngư Khê.
Với tư cách là một người xuyên không, Kim Phi biết rõ muốn phát triển nơi nào, thì nơi đó phải có dân cư phát triển.
Mà muốn sắp xếp được người dân vào sống, thì ăn ở lại là vấn đề đầu tiên cần được giải quyết.
Phát triển thương mại qua biển vẫn luôn là một phần quan trọng hàng đầu trong bản đồ chiến lược của Kim Phi, trấn Ngư Khê cách cửa khẩu Trường Giang không xa, con thuyền có thể thông qua Trường Giang để ra vào Đại Khang.
Cho dù là với kinh nghiệm của đời trước, hay là với những suy tính khi lên làm người cầm quyền ở đời này, thì Kim Phi cũng đã biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền, rằng trấn Ngư Khê sau này chắc chản sẽ phát triển lên.
Cho nên lúc trước y ra lệnh xây dựng xưởng sản xuất xi măng và gạch đá đã cố ý thiết kế quy mô nhà xưởng rất lớn.
Kim Phi vốn còn nghĩ rằng phải nhiều năm sau mới cần dùng tới nơi này, nhưng không ngờ nó đã có thể được sử dụng sớm như vậy.
Sau khi Cửu công chúa trở về Xuyên Thục, Kim Phi lập tức bảo Tả Phi Phi tuyển rất nhiều dân chạy nạn, sau đó y chia dân chạy nạn ra làm hai bộ phận.
Một bộ phận đi đào mương, một bộ phận thì đi hỗ trợ cho. xưởng xi măng, xưởng gạch ngói vân vân...
Dưới sự cố găng không ngừng của mấy chục nghìn người dân chạy nạn, chưa đầy một tháng ngắn ngủi, Kim Phi đã xây dựng được một xưởng đóng thuyền mới, lớn hơn xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng gấp mấy lần ở trấn Ngư Khê này.
Xưởng đóng thuyền mới chế tạo thuyền đánh cá dạng nhỏ là chính, cho nên không có vách tường và trần nhà cao. chót vót, cũng không có loại ròng rọc kéo tay cao vài chục mét như xưởng nhà họ Hồng, nhưng chỗ nào của nó cũng chăng chịt kênh mương.
Khi gỗ được vận chuyển đến đây, có thể thông qua những con kênh này để được đưa đến các nơi trong xưởng, sau đó được cưa thành các loại ván gỗ.
Sau khi làm xong thuyền đánh cá, thì cũng có thể thông qua những con kênh này để tiến vào Đông Hải.
Không chỉ như thế, Kim Phi còn ra lệnh cho dân chạy nạn xây vô số căn nhà đơn sơ giản dị ngay bên cạnh Đông Hải.
Những ngôi nhà đó giống y như những ngôi nhà cấp bốn thời trước, xây dựng vô cùng đơn giản, chỉ cần xếp gạch thành bốn bức tường, rồi ở phía trên làm cái mái che mà thôi.
Trong phòng không có đồ đạc gì, thậm chí ngay cả giường và cửa cũng không có.