Trên sườn núi, Trịnh Phương đang trốn trong bóng tối nhìn Từ đương gia dẫn thổ phỉ vào trong Trường Xá Câu không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Cũng may, kế hoạch mặc dù xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng thổ phỉ vẫn cắn câu.
Trong lúc Trịnh Phương đang mừng thầm, đột nhiên phát hiện thổ phỉ đỉnh Song Đà phía sau thổ phỉ núi Hổ Đầu lại tiến vào một con đường nhỏ ở ngã ba.
“Hỏng rồi!”
Trịnh Phương lẩm bẩm một tiếng, khẽ cau mày.
“Đội trưởng, thổ phỉ núi Hổ Đầu tiến vào Trường Xá Câu rồi, chúng ta ra tay không?”
Phó thủ đứng bên cạnh Trịnh Phương, xin chỉ thị: “Muộn nữa e là không kịp mất!”
Con đường nhỏ ở ngã ba cũng có thể dẫn tới làng Tây Hà, chỉ là xa hơn một chút.
Quan trọng nhất là dọc theo con đường này không có địa điểm thích hợp để bố trí mai phục, một khi thổ phỉ đỉnh Song Đà vượt qua sườn núi này thì có thể thẳng tiến tới làng Tây Hà.
Đến lúc đó muốn ngăn cũng không ngăn được!
Thổ phỉ đấm vào cây đại thụ bên cạnh, không cam tâm nói: “Ra tay đi, bắn hai mũi tên lớn”.
Trước khi hành động, Trịnh Phương và Kim Phi đã lên vài phương án để đối phó với các tình huống có thể xảy ra.
Bắn hai mũi tên có nghĩ là thực hiện phương án thứ hai.
Khi mũi tên bay lên trời, những viên đá lập tức bay ra từ những ngọn đồi ở hai bên Trường Xà Câu, bao phủ tấn công ở cả hai đầu của thung lũng,
Mặc dù không giết được tên thổ phỉ nào nhưng đã hình thành lực uy hiếp cực mạnh.
Đám thổ phỉ núi Hổ Đầu đều bị sốc.
“Thật sự có mai phục!”
Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia may mắn trong mắt đối phương.
Cũng may bọn họ không vào Trường Xà Câu, nếu không bây giờ đã bị nhốt trong đó rồi!
“Mau lên, nhân lúc núi Hổ Đầu đang bị khống chế, chúng ta mau tới làng Tây Hà!”,
Phùng tiên sinh gấp gáp giục.
“Tiên sinh, con đường này liệu có mai phục không?”
Lỗ đương gia lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã nghiên cứu kỹ địa hình khu vực lân cận làng Tây Hà rồi, một trăm dặm phía trước con đường này đều là đường chính, hai bên không có chỗ bố trí mai phục”.
Phùng tiên sinh vội nói: “Muốn chặn chúng ta trên con đường này chỉ có thể cầm dao đánh trực diện, mà bây giờ làng Tây Hà làm gì có…”
Phùng tiên sinh còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy nhóm cựu binh lao ra từ ngọn núi gần đó, một số cầm giáo, một số cầm khiên.
Tuy số người không nhiều, chỉ hơn 20 người nhưng đều là những người được đào tạo bài bản, hợp tác rất ăn ý.
Cũng may, kế hoạch mặc dù xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng thổ phỉ vẫn cắn câu.
Trong lúc Trịnh Phương đang mừng thầm, đột nhiên phát hiện thổ phỉ đỉnh Song Đà phía sau thổ phỉ núi Hổ Đầu lại tiến vào một con đường nhỏ ở ngã ba.
“Hỏng rồi!”
Trịnh Phương lẩm bẩm một tiếng, khẽ cau mày.
“Đội trưởng, thổ phỉ núi Hổ Đầu tiến vào Trường Xá Câu rồi, chúng ta ra tay không?”
Phó thủ đứng bên cạnh Trịnh Phương, xin chỉ thị: “Muộn nữa e là không kịp mất!”
Con đường nhỏ ở ngã ba cũng có thể dẫn tới làng Tây Hà, chỉ là xa hơn một chút.
Quan trọng nhất là dọc theo con đường này không có địa điểm thích hợp để bố trí mai phục, một khi thổ phỉ đỉnh Song Đà vượt qua sườn núi này thì có thể thẳng tiến tới làng Tây Hà.
Đến lúc đó muốn ngăn cũng không ngăn được!
Thổ phỉ đấm vào cây đại thụ bên cạnh, không cam tâm nói: “Ra tay đi, bắn hai mũi tên lớn”.
Trước khi hành động, Trịnh Phương và Kim Phi đã lên vài phương án để đối phó với các tình huống có thể xảy ra.
Bắn hai mũi tên có nghĩ là thực hiện phương án thứ hai.
Khi mũi tên bay lên trời, những viên đá lập tức bay ra từ những ngọn đồi ở hai bên Trường Xà Câu, bao phủ tấn công ở cả hai đầu của thung lũng,
Mặc dù không giết được tên thổ phỉ nào nhưng đã hình thành lực uy hiếp cực mạnh.
Đám thổ phỉ núi Hổ Đầu đều bị sốc.
“Thật sự có mai phục!”
Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia may mắn trong mắt đối phương.
Cũng may bọn họ không vào Trường Xà Câu, nếu không bây giờ đã bị nhốt trong đó rồi!
“Mau lên, nhân lúc núi Hổ Đầu đang bị khống chế, chúng ta mau tới làng Tây Hà!”,
Phùng tiên sinh gấp gáp giục.
“Tiên sinh, con đường này liệu có mai phục không?”
Lỗ đương gia lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã nghiên cứu kỹ địa hình khu vực lân cận làng Tây Hà rồi, một trăm dặm phía trước con đường này đều là đường chính, hai bên không có chỗ bố trí mai phục”.
Phùng tiên sinh vội nói: “Muốn chặn chúng ta trên con đường này chỉ có thể cầm dao đánh trực diện, mà bây giờ làng Tây Hà làm gì có…”
Phùng tiên sinh còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy nhóm cựu binh lao ra từ ngọn núi gần đó, một số cầm giáo, một số cầm khiên.
Tuy số người không nhiều, chỉ hơn 20 người nhưng đều là những người được đào tạo bài bản, hợp tác rất ăn ý.