Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa loa thiếc cho Đại Tráng, Trương Lương nhảy xuống khỏi tảng đá.

Trở về eo núi, nhìn thấy Kim Phi và Tả Phi Phi, đang đứng ở rìa bãi đất trống, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.

“Tiên sinh, ta chưa hỏi ý kiến của ngài mà đã tự mình ra †ay giải quyết những kẻ đào ngũ, vẫn mong tiên sinh trách phạt!”

Trương Lương đi đến bên cạnh Kim Phi, cúi thấp đầu nói. Theo như trình tự, cho dù có là những kẻ đào ngũ, cũng cần phải thông qua xét xử của Quân Pháp Đường trước, sau đó mới được phép xử tử.

Nhưng Trương Lương chưa thông qua xét xử nào đã chém luôn những kẻ đào ngũ.

Nếu như thực sự nghiêm túc thì điều đó là trái với quy tắc được đề ra.

“Lương ca, ở đây không có người ngoài, huynh không cần phải nói những lời khách khí như vậy đâu”

Kim Phi bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Trương Lương.

Y biết, Trương Lương cố ý không xin chỉ thị, vì từ trước đến nay, Kim Phi luôn đóng vai phản diện, còn Trương Lương là vai người tốt.

Với tình thế nguy kịch như bây giờ, trong tâm trí thực tế rất hoảng sợ, những binh lính quân Thục muốn đào ngữ, chắc chăn không chỉ là một số người bị chém vừa rồi.

Trương Lương hành quyết những kẻ đào ngũ một cách công khai để nhằm đe dọa những người binh lính này.

Làm cách này chắc chắn sẽ hiệu quả, nhưng cũng sẽ làm cho rất nhiều binh lính căm hận Trương Lương.

Đặc biệt là đồng hương và người thân của những kẻ đào ngũ đó.

“Tiên sinh, đó không phải là lời khách khí” Trương Lương lắc đầu, đầy hổ thẹn nói: “Ngài đã tin tưởng ta, ngay từ ngày đầu tiên thành lập tiêu cục Trấn Viễn, ngài đã giao quyền lực quân sự cho ta, lương bổng và lương thực cũng chưa từng đưa thiếu, nhưng thần lại chưa lãnh đạo tốt đội ngũ.

Nuôi binh một năm dùng trong một giờ, ngài đã cho những nhân viên hộ tống tiền công và địa vị cao như vậy thì giờ bọn họ cũng nên báo đáp lại cho ngài, ấy thế mà lại có những kẻ đào ngũ, là do ta làm không tốt công việc của bản thân, ta nên kiểm điểm lại bản thân mình!”

“Lương ca, ra là huynh nghĩ như vậy sao...”

Kim Phi nghe xong không khỏi bật cười: “Mỗi người đều có suy nghĩ và ý kiến của riêng mình, người xưa vẫn nói, người có hơn trăm, muôn màu muôn vẻ, huống hồ là hơn mười ngàn người, có mấy tên có ý chí không kiên định là điều rất bình thường, nếu huynh vì chuyện này mà tự trách bản thân, thì chẳng phải là đang kiếm chuyện không vui cho bản thân sao?”

Bản chất của con người là luôn đi tìm vận may và tránh sự xui rủi, sợ chết cũng là một bản năng của con người.

Tuy rằng Kim Phi luôn chú trọng công tác giáo dục tư tưởng, và chính trị viên mỗi ngày đều đọc nhật báo Kim Xuyên, nhưng cải tạo tư tưởng của một người sao có thể dễ dàng như vậy được?

Chứ đừng nói Kim Phi chỉ cho người ta đọc báo chí, làm công tác tư tưởng, người đời trước có nhiều tôn giáo như vậy, lợi dụng các giáo lý khác nhau để mê hoặc người dân, một khi chiến tranh nổ ra, tất nhiên vẫn sẽ có những kẻ muốn đào ngũ.

Có rất nhiều binh lính là tân binh mới gia nhập không lâu, đối mặt với quân địch đông đảo và hùng mạnh như núi như biển, việc cảm thấy sợ hãi là rất bình thường.

“Đa tạ tiên sinh đã tha thứ!”

Trương Lương hành lễ với Kim Phi, trong lòng cảm thấy đầy ấm áp.

“Lương ca, thật ra sự thất bại lần này, đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là một việc xấu.” Tả Phi Phi nói.

“Thất bại còn có thể là việc tốt sao?” Trương Lương có chút lo lắng nhìn Tả Phi Phi, sợ cô ấy bị thứ gì đó kích thích.

“Chiến thăng mà không có hy sinh thì không phải là chiến thắng thực thụ.”

Tả Phi Phi nói: “Kể từ lúc tiêu cục Trấn Viễn được thành lập cho đến nay, mọi việc đều quá thuận lợi, dẫn đến rất nhiều nhân viên hộ tống và sĩ quan bắt đầu bành trướng và khinh thường trước chiến tranh, vậy nên sau khi thất bại rất dễ bị mất tinh thần, thậm chí là tuyệt vọng.

Trên thế giới này có đội quân nào chưa từng chịu thất bại sao? Một đội quân mà chỉ có thể đánh dựa vào may mắn, mà không chấp nhận được việc thất bại thì cũng không hẳn là một đội quân mạnh mất

Vậy nên ta cảm thấy thất bại lần này đối với chúng ta mà nói, cũng không hoàn toàn là một việc xấu, ít nhất nó có thể khiến cho nhiều người mở mang lại tầm nhìn, rằng chiến tranh thực sự là như thế nào!”

Nghe nói vậy, Trương Lương ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Lời của Tả Phi Phi tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đúng thật là rất có lý.

Ngay cả Kim Phi cùng rất ngạc nhiên nhìn Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi ngày thường im hơi lặng tiếng, nhưng đã sớm phát hiện ra bản chất thực sự thông qua biểu hiện bên ngoài.

Đây cũng là vấn đề mà Kim Phi gần đây luôn suy ngẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK